
không biết uống rượu, chúng ra
khuyên nát cả lưỡi, cậu ấy mới chịu uống một ly nhỏ, còn nói bởi vì mọi người
quá nhiệt tình, xem cháu như con gái, lại càng không coi cậu ấy là người ngoài,
cho nên không thể không uống. Lúc đó chúng ta nói, chàng rể của Đông Phố chúng
ta, sao lại không biết uống rượu chứ, đợi sau này hai đứa kết hôn, Giai Kỳ,
cháu nhất định phải luyện cho tửu lượng của cậu ấy tăng lên đấy.”
Bác Tôn cứ cười nói: “Cuối cùng cậu ấy đưa chìa khóa cho bác, liên miệng nhờ
bác, nhờ bác hàng ngày giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, đợi hôm nào đó cháu quay lại,
thì đưa chìa khóa cho cháu. Cậu ấy còn muốn trả tiền dọn dẹp, bác nói chúng ta
sống ở lầu trên lầu dưới mấy chục năm nay, chỉ là giúp cháu dọn dẹp một chút
thôi, sao lại có thể lấy tiền của cậu ấy được chứ. Đợi sau này hai đứa kết hôn
quay lại tổ chức tiệc cưới, chúng ta uống thêm hai ly rượu là được rồi.”
Bác gái Tôn nói: “Giai Kỳ, cháu gặp được một người tốt, nửa đời còn lại cháu
nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nước mắt cô cứ chảy, dường như nước mắt trong kiếp này, đều đã chảy hết trong
giây phút đó.
Phong bì đặt chiếc chìa khóa cửa nhà, là nét chữ của Nguyễn Chính Đông, mạnh mẽ
lưu loát như thế, chỉ viết một cấu: “Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà.”
Anh vẫn luôn đợi, nhưng lại không nói với cô, anh vì cô làm một việc như thế.
Một tháng trước, lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, anh liền đến đây, giúp cô mua lại
căn nhà này, không ngờ anh lại tìm lại nhà cho cô.
Nhưng anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho cô.
Anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho chô.
Trong bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, những việc anh đã làm cho cô, anh đều
không hề nói với cô.
Cho dù là giúp cô giải quyết phiền phức trong công việc, cho dù là lần tìm giúp
cô chìa khóa, cô vĩnh viễn cũng không biết, rốt cục ở đằng sau anh đã dùng mất
bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu công sức, giúp cô一一gánh vác, giúp cô一一tìm kiếm.
Anh đã từng nói: “Bời vì anh toàn tâm toàn ý với cô, anh dùng hết tất cả sức
lực của mình.”
Từ trước đến nay, anh thật sự đã làm được, anh dùng hết sức lực của mình để yêu
cô, bất kể cô đối với anh như thế nào.
Anh luôn đợi cô.
Đợi cô yêu anh.
Cô ốm, anh là người đầu tiên phát hiện, cô gặp phiền phức, anh luôn giúp đỡ,
mỗi lần cô khóc, anh đều biết.
Bởi vì anh toàn tâm toàn ý, yêu cô như thế, cho dù cô đang nghĩ gì, anh đều có
thể biết. Cho dù bất kể chuyện gì xảy đến với cô, anh đều có thể biết.
Cô luôn tưởng rằng, bản thân mình là vì cảm động, nhưng cho đến bây giờ, cô
không còn cách nào để cảm thấy cảm động nữa.
Cô để anh đợi cô lâu như vậy, đợi cho đến tận bây giờ, đợi cho đến tận hôm nay,
cô mới toàn tâm toàn ý.
Lúc còn trẻ cô yêu một người, cho rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.
Sau này nhiều chuyện xảy ra như thế, cô luôn cho rằng, bản thân mình không còn
sức lực nữa, để yêu một người khác.
Lúc cô quay người đi, anh lại cứ ở đó, luôn ở đó đợi cô.
Cô mất nhiều thời gian như thế, từng giây từng phút, dần dần lãng quên, dần dần
trưởng thành, đi trên con đường đấu tranh và do dự để đến ngày hôm nay, sự lựa
chọn cuối cùng cô thậm chí còn dao động. Cho đến tận hôm nay cô mới biết thật
sự yêu một người, là như thế nào.
Cho đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy bản thân mình, có dũng khí bắt đầu lại.
Quên đi tất cả quá khứ, kết thúc tất cả mọi thức trước đây.
Cho đến tận hôm nay, anh mới đợi được cô.
Cho đến tận hôm nay, cô mới đợi được anh.
Cô phải quay về, nếu vẫn còn kịp, nếu vẫn có thể, cô muốn bắt đầu lại, toàn tâm
toàn ý.
Đi ra khỏi sân bay vừa mới mở máy điện thoại, bỗng
nhiên nhận được điện thoại của Giang Tây, giọng nói lo lắng mà hoảng hốt: “Giai
Kỳ, cô ở đâu thế, anh trai tôi đột nhiên hôn mê, chúng tôi bây giờ đang ở trong
bệnh viện.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng sợ, một sự hoảng sợ hoang mang chưa từng có.
Hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, lập tức qua đó.
May mà không phải giờ cao điểm, đường không hề đông xe, Giai Kỳ đến nhanh bệnh
viện, Giang Tây ra đón cô, mắt đã khóc đỏ hoe, nói: “Bác sỹ nói tình hình rất
không tốt, mẹ tôi cũng đã đến rồi.”
Giai Kỳ cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm.
Giai Kỳ chạy thẳng đến phòng bệnh, đi qua hành lang dài dài, hai bên là vô số
những cánh cửa phòng bệnh, cô ra sức chạy về phía trước, Giang Tây đuổi theo cô
ở phía sau: “Ở ICU *”
Nguyễn Chính Đông đang ở trong ICU, chỉ có thể cách tấm cửa kính, nhìn thấy
bóng dáng bận rộn của y tá và bác sỹ.
“Hôm qua cô không quay lại, anh ấy cả ngày không nói gì. Sang nay tỉnh dậy, anh
ấy nói không thoải mái lắm. Anh ấy chưa từng nói không thoải mái, từ trước đến
nay anh ấy có đau hơn nữa cũng nhẫn nhịn. Tôi gọi điện cho bác sỹ, kết quả là
vẫn chưa gọi được, anh ấy đã ngã xuống.”
Giai Kỳ vừa đau đớn vừa hối hận. Nếu không phải là cô, nếu không phải là cô do
dự một ngày như thế, có lẽ sự việc sẽ không xảy ra, tất cả đều là lỗi của cô.
Là do cô yếu đuối, mới xảy ra chuyện như thế này.
Chân cô mềm đi, dựa vào tường, dường như chỉ có như thế, mới có thể đứng vững.
Thư ký Trương đi đến, nói nhỏ với Giang Tây mấy câu, Gia