
tốt với
Cố Lăng Vi.Đương nhiên Cố Lăng Vi không hề biết, nếu không đâu phải nơm
nớp lo sợ đến thế.
"Đây rồi, chính là nơi này."
Đội trưởng chỉ vào một cánh cửa.Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn xem, không
khỏi 囧, 308 mà gọi là 38 là không được, nhưng mà khi mở cửa ra nhìn lướt qua cũng không đến nỗi nào.Ít nhất so với tưởng tượng của Cố Lăng Vi
cũng không quá giống nhau, bốn người một phòng, cũng giống với đại học
công an vậy.Đại học công an cũng quản lý theo lối quân sự hóa, cho nên
đối với những thứ này Cố Lăng Vi không hề xa lạ.
Không cần chờ đội trưởng nói, Cố Lăng Vi dựa theo trí nhớ của mình,
nhanh chóng tìm giường rồi bắt đầu sửa soạn đồ đạc, chăn đã sớm xếp
thành khối đậu hũ theo quy chuẩn, Cố Lăng Vi chỉ cần sắp xếp theo quy
định là xong.
Cô làm mà không nói gì, những động tác nhanh nhạy thuần thục đó khiến đại đội trưởng phải chú ý, cô ấy kinh ngạc đi sang, hô:"Nghiêm, nghỉ,
đằng sau quay, tiến về phía trước 5 bước."
Liên tiếp một loạt khẩu lệnh, vào tai Cố Lăng Vi lại trở thành các
phản xạ có điều kiện, cô làm ngay, liên tiếp từng động tác tiêu chuẩn,
cho đến đứng thẳng trước mặt đội trưởng, nhìn vào ánh mắt của cô, Cố
Lăng Vi mới định thần, đội trưởng đã đi vòng quanh cô hai vòng rồi:"Con
quân nhân?"
"Không phải."
Trong đầu cô chợt lóe lên:"Lúc học trung học, trường tôi có đội quân danh dự đến dạy, tôi thích tham gia quân ngũ."
Đội trưởng khó tính lại mỉm cười, nhưng trong mắt Cố Lăng Vi cô chẳng nhìn thấy biến hóa gì hết, đội trưởng đánh giá một lần nữa rồi
nói:"Tham gia quân ngũ khổ cực như vậy, hơn nữa làm nữ chiến sĩ chỉ học
xếp nội vụ, đi đứng cũng chưa đủ tư cách làm lính."
Cố Lăng Vi lớn tiếng:"Đương nhiên tôi biết."
Trả lời rõ ràng lưu loát, lại rất mạnh mẽ, đội trưởng tự nhiên lại có cảm giác trở về bộ đội lúc xưa.Cô cũng phát hiện ra rằng, chỉ một thời
gian ngắn ngủn mình đã bắt đầu yêu quý cô bé này rồi đây.Trên người cô,
đội trưởng thấy được hình bóng mình trước đó, một ước mơ tham gia quân
ngũ khát khao, khi bước vào binh doanh, làm lính, dù cho bây giờ bị bệnh phải nghỉ, cô vẫn không hề thay đổi.
Cô đối với quân đội không thể nói được hết sự cuồng nhiệt đó, mà sự
cuồng nhiệt này cũng không có gì có thể lung lay.Cô bé này đúng là cũng
có tương lai trở thành lính, giống như mình năm đó, nếu không vào binh
doanh, thực rất đáng tiếc.Nhưng mà chỉ mới hai việc, còn chưa nhìn được
rõ ràng, cô phải xem tiềm năng khác thế nào đã.Nếu có thể, cô không ngại sử dụng quan hệ của mình giúp đỡ cô bé vào bộ đội đâu.
Mình cũng đã ra khỏi quân đoàn lâu rồi, rất muốn được bổ sung người
mới cho đội ngũ, một người đủ tư cách làm nữ chiến sĩ, tương lai nếu chỉ làm phóng viên quân báo hay biên tập thì đáng tiếc lắm, nghĩ đến đây,
đội trưởng lại nói:"Nếu muốn làm lính sao không trực tiếp nhập ngũ, tới
đăng kí hệ tin tức làm gì?"
Sắc mặt Cố Lăng Vi sẩm lại:"Báo cáo đội trưởng, lý tưởng là vậy nhưng còn kì vọng của ba mẹ, mà học đại học với ba mẹ tôi chính là yêu cầu cơ bản nhất.Tôi không muốn làm họ thất vọng.Còn với việc chọn hệ tin tức,
nữ sinh không có nhiều lựa chọn, đối với ngành khác tôi không có hứng
thú."
Trong mắt đội trưởng hiện lên một tia ấm áp:"Được, thực ra nữ chiến
sĩ cũng có lựa chọn khác, điều kiện tiên quyết là cô phải có đủ tư
cách.Tốt lắm, hy vọng cô có thể giữ vững tinh thần này, cho tôi thấy
được lý tưởng của cô, xem có thể chống đỡ được đến đâu."
Nói xong thẳng người quay đi, Cố Lăng Vi chẳng hiểu gì cả, đại đội
trưởng đi trước tâm tình rất khoái trá.Là bởi vì Cố Lăng Vi đến, cho nên đại đội trưởng mới vui vẻ như vậy, trên người Cố Lăng Vi, cô thấy được
hi vọng rồi.
Cố Lăng Vi cũng không biết rằng, chính mình sau này cùng với cô ấy
làm rất nhiều thứ, cả cuộc đời của cô rồi sẽ thay đổi cũng chỉ bởi những hành động cô đã thể hiện hôm nay, nhưng mà theo đó cũng sẽ là những
tháng ngày luyện tập vô cùng gian khổ.
Ba ngày sau, bạn cùng phòng của Cố Lăng Vi cũng lục tục kéo đến
đông đủ, chung phòng kí túc xá 308. Mấy người bọn họ, đông tây nam bắc
đều có cả. Người đầu tiên là Trương Lệ Hồng, cao chừng 1m78, hơi đen,
đến từ vùng núi Trường Bạch.Cô bạn nhìn qua có vẻ ngốc ngốc nhưng lại
chơi bóng rổ cực tài, nói năng cũng cởi mở vui vẻ, tính cách lại thẳng
thắn.Còn người đến từ phía nam tên là Lý Dĩnh, xuất thân từ vùng sông
nước Giang Nam, trông không cao lắm, so với Vi Vi còn có vẻ yếu đuối
hơn, may là cô nàng này cao đủ 158cm mới có thể đạt tiêu chuẩn trúng
tuyến, nếu không thì chắc cũng đã bị trả về rồi.Mặt mày không thể gọi là xinh đẹp tuyệt trần gì, bù lại cô ấy có một đôi mắt rất tinh anh, giọng nói cũng mềm mỏng dễ nghe lắm.
Cuối cùng là Hà Hiểu Vân, đến từ cố đô Tây An, vóc người trông khá
giống với Cố Lăng Vi, tuy là dung mạo của Vi Vi nhỉnh hơn một chút,
nhưng dáng người của Hà Hiểu Vân cũng rất yểu điệu, không hề e dè sợ
sệt, cả người toát ra khí chất thanh cao ưu việt, loại khí chất này,
không phải lần đầu tiên Cố Lăng Vi nhìn thấy.Trước đây, Diệp Bành Đào
cũng khiến cô có cảm giác tương tự. Nhìn qua cũng biết Hà Hiểu V