pacman, rainbows, and roller s
Giấc Mơ Tình Yêu

Giấc Mơ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210564

Bình chọn: 7.00/10/1056 lượt.

ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, nên

họ khác hoàn toàn với tôi. Việc họ không thể ăn nổi thức ăn ở đây, cũng

không có gì là lạ. Tôi thấy rất thú vị khi được chứng kiến vẻ mặt nhăn

như khỉ của hai chú cháu bọn họ.

Hơn ba giờ chiều Đức Hải đưa tôi và thằng bé về nhà Đức Tiến. Đức Hải có

gợi ý là muốn đưa chúng tôi đi chơi, nhưng tôi từ chối. Việc phải đóng

giả làm bạn gái của hắn đã khiến tôi hối hận lắm rồi, tôi không muốn

phạm phải thêm sai lầm nữa.

Đức Hải mặc dù không muốn đưa chúng tôi trở về nhà Đức Tiến sớm như thế

này, nhưng hắn cũng không thể ép buộc được tôi, hai nữa thằng bé cũng

muốn được trở về nhà sớm, nên hắn đành phải thuận theo ước muốn của

chúng tôi.

Khi tôi và thằng bé về đến nhà, tôi được hai chị giúp việc nói cho biết, Đức Tiến cũng rời khỏi nhà ngay sau khi ba chúng tôi đi.

Tôi có một dự cảm không hay, nên đã lấy ngay điện thoại ra để gọi cho

hắn. Đáp lại cuộc gọi của tôi, chỉ có những tiếng “Tút ! Tút” dài vô

tận, và một giọng nữ thông báo rằng cuộc gọi không thể diễn ra được.

Đức Tiến càng ngày càng thần bí. Lần trước, hắn bỏ đi đến hơn một tuần

mới về, hắn đi mà không cần nói cho tôi biết hắn đang ở đâu và đang làm

gì, thậm chí điện thoại hắn cũng không liên lạc với tôi, hắn bỏ mặc tôi

lo lắng và sống trong bất an hoảng hốt, ngay cả bây giờ cũng thế.

Tôi biết mình đã sai khi dễ dàng nhận lời đóng giả làm bạn gái của Đức

Hải, và phải tiếp tục diễn đến khi nào hết thời gian hắn quảng bá xong

album thì thôi. Nhưng mọi chuyện chẳng phải hai chúng tôi đã nói rõ ràng với nhau vào tối hôm qua rồi sao, tôi không hề dấu hắn bất cứ một điều

gì, tôi đã nói hết sự thật cho hắn biết. Chỉ có hắn, mới dấu không cho

tôi biết, hắn đang gặp phải chuyện gì và đang toan tính điều gì. Yêu mà

không tin tưởng nhau, và dấu giếm lẫn nhau, thì thật sự rất khổ sở và

mệt mỏi.

Gọi điện cho hắn không được, tôi chỉ còn biết ngồi ở nhà đợi hắn trở về.

Đến hơn 5 giờ tối, hai chị giúp việc đã dọn thức ăn cho tôi và thằng bé.

Không thể để cho thằng bé đói bụng, nên tôi đã miễn cưỡng ngồi ăn với nó cho nó vui.

Thằng bé hiểu tôi đang có tâm trạng buồn khổ và lo lắng, nó đã cố gắng

giúp tôi cảm thấy khá hơn bằng cách nói chuyện về buổi làm từ thiện vào

sáng nay, và kể cho tôi nghe về mấy người bạn mà nó vừa mới làm quen

được.

Tôi chăm chú lắng nghe thằng bé nói, thỉnh thoảng tôi mỉm cười nhẹ và đối đáp lại lại vài câu.

Ăn xong, thằng bé cùng tôi ngồi xem phim trên ghế sô pha ngoài phòng

khách. Nó cầm remote, rồi bật đến kênh Walt Disney để xem hoạt hình.

Tôi và thằng bé đều thích xem phim hoạt hình “Mickey và những người

bạn”, hai chúng tôi đã cười nghiêng ngả khi xem đoạn chiếu đến cảnh chú

vịt Dolan vừa đi vừa không ngừng gào thét trước trò nghịch ngợm của ba

chú vịt con tinh khôn và ranh ma.

Xem đến hơn tám giờ tối, tôi dẫn thằng bé lên phòng ngủ của nó.

Ngồi trong phòng, trong khi thằng bé đọc truyện tranh ở trên giường, tôi lại nghịch ngợm chiếc máy tính nhỏ của nó.

Tôi thật sự khâm phục thằng bé khi thấy nó mới chỉ hơn 8 tuổi đã biết sử dụng máy tính rồi. Thằng bé không bù với tôi một chút nào, đến khi tôi

học đại học, tôi mới được tiếp xúc với máy tính.

Tôi ngồi chơi trong phòng thằng bé đến hơn 11 giờ đêm, tôi mới đứng lên. Thấy thằng bé đã lăn ra ngủ say từ lúc nào rồi, tôi lắc đầu thở dài.

Bước đến gần giường, cúi xuống, tôi cẩn thận chỉnh lại chăn và chiếc gối cho ngay ngắn. Vuốt nhẹ lện mấy sợi tóc lòa xòa trước trán thằng bé,

tôi nhìn nó bằng đôi mắt yêu thương và dịu dàng. Mặc dù biết mình không

thể sống ở bên cạnh nó lâu, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình không được phép, càng ngày càng yêu và quyến luyến nó. Thằng bé đã trở thành một

phần không thể thiếu của tôi.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nó, tôi thì thào.

_Chúc em ngủ ngon !

Thằng bé ngọ nguậy, nó hé mắt ra nhìn tôi.

Tôi ngượng ngịu gãi đầu, mắt bối rối nhìn nó. Tôi không ngờ là thằng bé lại tỉnh giấc đúng vào lúc này.

_Em ngủ đi ! Không có chuyện gì đâu ! – Tôi trấn an thằng bé.

Thằng bé nhìn tôi một lát, sau đó nó nhắm mắt ngủ tiếp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy thằng bé đã chịu nghe lời tôi nói. Tôi rất sợ nó sẽ nổi điên lên và mắng tôi là một bà cô hâm.

Chờ thằng bé ngủ say, tôi mới dám đi nhón gót ở trên sàn nhà, và tắt

công tắc điện. Tôi không hay là thằng bé chỉ giả vờ ngủ, nó thừa biết

tôi đang làm gì.

Trên môi thằng bé nở một nụ cười ranh mãnh, mắt nó lóe sáng. Thằng nhóc

đã học được mấy trò nghịch ngợm của tôi. Xem ra tôi là một ông thầy dở

tệ, nên không thể trị nổi học trò của mình, hơn nữa còn bị học trò chơi

ngược lại.

Tôi không đi ngủ ngay, mà lại đi xuống lầu và đi ra sân vườn. Tôi muốn

chờ Đức Tiến về. Không biết cả ngày hôm nay, hắn đã đi đâu làm gì, mà

tôi không thể liên lạc được với hắn.

Tôi đi ra đi vào trước cánh cổng sắt, cứ mỗi lần có tiếng xe ô tô, tôi

lại chạy lại gần để xác định xem đó có phải là xe ô tô của hắn không.

Tôi đã phải thất vọng, vì có hơn 10 chiếc xe ô tô chạy qua cổng nhà hắn, nhưng không có một chiếc xe nào là của hắn. Hì