
như lời nói của Tang Nhã những câu là thật, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.
Hắc Báo sợ hãi nhìn Tất Thịnh, "Lão đại, em thật sự . . . . . ."
"Hừ! Tang Nhã đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu còn cần giải thích sao?" Tất Thịnh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hắc Báo chằm chằm, tức giận run người.
"Lão đại, anh nhất định phải tin tưởng em, em thật sự chưa nói." nhất thời khuôn mặt Hắc Báo kinh hoảng, ngay sau đó tức giận nhìn về phía Tang Nhã, "Tôi nói những lời này vào lúc nào!"
Tang Nhã không sợ Hắc Báo nói, " Tất cả đều từ trong miệng anh nói ra, lúc ấy Kha Tái Tư cũng ở chỗ này."
"Kha Tái Tư?" Tất Thịnh nhăn lại mày, ánh mắt sắc bén lãnh khốc quét về phía Tang Nhã.
Kha Tái Tư đang nói chuyện cùng một sốlão đại tại cửa cầu thang trong lúc vô tình nhìn thấy Thạch Du chạy ra ngoài, trên mặt cô nước mắt rơi như mưa, hắn nghĩ thầm nhất định kế hoạch của Tang Nhã đã thành công, nên cô mới khóc như thế.
Kha Tái Tư nhanh chóng chay ra lấy tay ngăn Thạch Du lại, "Côlàm sao vậy? Người đẹp, nếu như Tất Thịnh không muốn cô, tôi sẽ muốn cô, hơn nữa tôi sẽ yêu cô hơn vạn lần Tất Thịnh." Hắn cười một cách hèn hạ.
"Buông tôi ra!" Thạch Du hét lên một tiếng.
Nhất thời tất cả mọi người đều dừng động tác tại chỗ, ánh mắt quái dị nhìn Thạch Du và Kha Tái Tư.
"Thạch Du, tôi thật sự sẽ toàn tâm toàn ý thương em. . . . . ."
Kha Tái Tư không muốn buông cơ hội này, tiếp tục quấn lấy cô.
Trong lòng cô đang tức giận không thể nào xả ra, nay hắn lại còn cố tình trêu chọc cô làm cô càng tức giận , ở trước mặt mọi người cô thẳng tay tặng cho hắn một cái tát thật mạnh, "Là cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga! Đi ăn cứt đi!"
Kha Tái Tư ngẩn người tại chỗ, rồi sau đó tức giận bắt lấy Thạch Du, "Cô dám đánh tôi!"
Thạch Du không sợ hãi tí nào ngẩng đầu lên liếc nhìn Kha Tái Tư.
"Hừ! Không chỉ có Thạch Du đánh thôi đâu." Đã đuổi tới, từ trong tay Kha Tái Tư hắc báo lập tức cứu Thạch Du ra, rồi không nói hai lời đánh Kha Tái Tư một đòn, "Đây là cái mà lão đại vừa mới cho tôi, tôi hiện tại tặng lại cho anh tên tiểu nhân hèn hạ."
Kha Tái Tư không chịu được đòn đánh mạnh mẽ của Hắc Báo, kêu đau một tiếng rồi ngã tựa vào bên tường, không bò dậy nổi.
Thạch Du khinh bỉ hừ một tiếng, tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Hắc Báo không muốn cho Kha Tái Tư chỉ phải chịu một đòn, vì vậy lại đi tới trước mặt hắn hung hăng đánh bổ xung thêm một cái."Đây là lợi nhuận." Ngay sau đó, hắn xoay người tiếp tục chạy theo Thạch Du
"Thạch Du! Thạch Du! Đừng chạy nhanh như vậy, trở lại đi!" Hắc Báo khom người chịu nhịn cơn đau chạy theo.
Thật là không chạy nổi nữa!
Thạch Du cuối cùng cũng chậm bước chân lại, từ từ đi.
Hắc Báo cũng đã thở không ra hơi đuổi theo cô, "Này! Nghỉ một chút. . . . . . Có được hay không?" Anh thở hồng hộc yêu cầu.
Thạch Du nhìn Hắc Báo một cái, tức giận nói: "Anh làm sao lại đuổi theo tôi?"
"Thạch Du!" Hắc Báo bắt được cánh tay của cô ngăn cô lại, không cho cô đi nữa.
Thạch Du gương mắt nhìn anh, đột ngột nói ra một câu nói: "Hắc Báo, tôi muốn trở về."
"Chúng tôi đều muốn trở về." Hắc Báo ôn định lại hơi thở mà nói.
"Không! Tôi muốn trở về ngay bây giờ, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa." Vẻ mặt Thạch Du cô đơn, trên mặt còn có những vệt nước mắt chưa khô.
"Nhưng, nếu như cô muốn rời đi, thì cũng phải thông báo với đại ca một tiếng chứ!" Hắc Báo biết lần này đều là tại anh gây họa, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết xử lý như thế nào.
Nhắc tới Tất Thịnh, trong tim Thạch Du đột nhiên tràn đầy lửa giận.
"Tôi là cái gì của anh ta mà phải báo, anh trung thành với anh ta như vậy, mà anh ta còn có thể khôn lưu tình đánh anh! Tôi thì là gì? Tôi không cần phải báo cho anh ta!"
"Thạch Du, thật ra thì một đòn kia là tôi tự nguyện chịu phạt, không thể trách đại ca được. Tôi không nên uống quá nhiều rượu, lại nói ra những chuyện không nên nói." Hắc Báo xấu hổ, cúi đầu nói.
"Cho dù cả thiên hạ này đều biết tôi là người anh ta thuê đến để giả làm người yêu của anh ta , anh ta cũng không phải tức giận đến như vây, mà tôi cũng không để lỗ ra sự việc này." Thạch Du hét.
"Ai! Có lẽ cô không biết, ở trong Xã Hội Đen giải quyết mọi chuyện đều phải nhanh, phải ác, nói khó nghe một chút là phải cắt cỏ phải cắt tận gốc, nhưng mà chúng tôi lại rất coi trọng thể diện; đến công ty tìm người giả làm người yêu là một chuyện mà môt khi bị truyền đi, nhất định mọi người sẽ chế nhạo đại ca không có đủ bản lĩnh đi tìm một người phụ nữ, nhất là lão hồ ly, hắn sẽ ở trước mặt các đại ca khác mà đắc ý khoe khoang, hắn đã cướp đi người đại ca yêu mến nhất đó là Tang Nhã." Hắc Báo đem chuyện từ từ phân tích để cho Thạch Du có thể hiểu.
Thạch Du nghe xong lời giải thích của anh, dương như cũng có đạo lý.
"Nhưng , anh ta không nên quát tôi như vậy."
Hắc Báo nghe và không nhịn được cười khổ một tiếng.
"Tôi đã bảo cô phải im lặng, nhưng cô vẫn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, thật ra thì tôi thấy, đại ca không muốn động tới cô, nếu không tuyệt đối hôm nay cô sẽ không hề bị thương như bây giờ."
Thạch Du nghe Hắc Báo nói, kh