
khiết đáng yêu! Chị gái càng
ngày càng vừa lòng với Lê Duyệt.
"Lâm Lâm, kỳ thực đây cũng là
lần đầu tiên anh thấy em gái mình đỏ mặt đó!" Từ trước đến nay khi ở
trước mặt anh thực lực của em gái luôn luôn rất mạnh, mạnh mẽ như nữ
vương, khó có khi có được biểu cảm thẹn thùng của cô gái nhỏ, Dương Thừa Duệ không khỏi đưa mắt đánh giá Lạc Thiếu Thừa, thằng nhóc này đã không còn là tình địch, nhìn kỹ thì thấy bộ dạng cũng xứng đôi với em gái, em trai của Lâm Lâm... Thân càng thêm thân, không nên để nước phù sa chảy
ra ruộng ngoài!
Giờ phút này Lạc Thiếu Thừa cũng hơi kinh ngạc,
vừa nãy bất quá chỉ nói đùa một câu, anh cho rằng cô sẽ nhìn ra được,
vốn cảm thấy đấu tới đấu lui với cô cũng có chút thú vị, lại không nghĩ
tới cô lại đỏ mặt, cướp đường mà chạy...
"Tiểu Thừa, sau này em
không được khi dễ em ấy nha, em ấy thật đáng yêu mà...." Chị gái còn
đang cảm thán, lúc này đồ uống được mang lên, Lê Duyệt làm dịu tâm trạng trong toilet xong thì cũng bước ra.
Chị gái thấy Lê Duyệt trở lại, chớp mắt, nảy ra ý hay: "Em gái này, bàn bạc với em một chuyện nha..."
"Chị cứ nói đi!" Lê Duyệt cảm thấy vừa rồi trong lúc tác chiến với Lạc Thiếu Thừa, thế nhưng lại bị đánh cho tơi bời phải bỏ trốn mất dạng, thật sự
là vô cùng mất mặt, đành trông chờ chị gái có thể nói gì đó để dời đi
ánh mắt chế nhạo của người nào đó.
Chị gái gật đầu, nói: "Về
chuyện của Tiểu Thừa nhà chị... cũng không biết là ai rải ra mấy lời đồn thiếu đạo đức này, em bị dọa, những nữ sinh khác cũng khó tránh khỏi bị hù sợ, cứ như vậy thật sự gây trở ngại cho việc em trai chị đi tìm hạnh phúc! Cho nên chị muốn nhờ em giúp chị một việc... Vốn hôm nay là sinh
nhật chị, anh trai em lại quên mất chuyện này, ngay cả quà sinh nhật
cũng không có! Sinh nhật của bạn gái, lễ tình nhân, đêm Thất tịch, lễ
Giáng sinh, những ngày đó không phải là nên nhớ kỹ trong lòng hay sao,
em nói anh của em có phải đã gây ra tội ác tày trời rồi không!... Nhưng
mà nhìn em đáng yêu như thế, em chỉ cần đồng ý làm bạn gái chị em trai
chị vài ngày, chị đây coi như đã nhận được một món quà lớn rồi!"
Tình huống vừa khoa trương vừa giả tạo đầy rẫy trên TV như thế, phiền chị
gái phải nghĩ ra mà! Lê Duyệt còn đang định từ chối, đã nhìn thấy ánh
mắt đầy vẻ cầu xin của anh trai, hết nói nổi rồi, cô thầm oán: Anh à anh thật không có khí khái mà, vì sắc bán em... Cô không khỏi ca thán, hôm
qua mình đã đưa ra lời thề son sắt với anh trai nói rằng sẽ giúp anh thu phục chị dâu, không nghĩ lại hôm nay nó lại trở thành cái hố tự chôn
mình...
Trộm nhìn sang hồ ly, đã thấy anh ta đang cúi đầu, lặng lẽ uống nước, không nói một câu.
Đột nhiên Lê Duyệt cảm thấy mình chính là đương sự tham gia quá trình buôn
bán nô lệ, nhưng cô không phải là chủ nô, mà là nô lệ bị bán.
"Em gái à, em yên tâm, em trai của chị tuy rằng ngoài mặt thì độc miệng,
nhưng đều chỉ là để che đậy bản chất thẹn thùng bên trong nó mà thôi!
Trên thực tế nó rất dễ gần! dღđ☆L☆qღđ Trong vài ngày tới, các em chỉ cần đi hồ dạo ở Dân Chủ, rồi lại đi vòng quanh quảng trường Tư Quần, quảng
trường Đoàn Kết, lên giảng đường rồi cùng đến thư viện tự học, lời đồn
sẽ tự động ngưng lại, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi..." Chị gái ngừng lại một chút, rồi tung ra một câu tổng kết:
"Tóm lại, em trai nhà chị giao hết cho em đó! Nó da dày lại biết chịu đựng, em cứ tận sức chà đạp..."
Chị, chị không cần phải nói những câu đầy ẩn ý như thế có được không... Lạc Thiếu Thừa ngẩng đầu lườm cô một cái.
Chịu đựng... Lê Duyệt nghe vậy, trong đầu lại nhịn không được mà hiện lên hình ảnh nào đó...
Sau bữa ăn, thuận theo lời yêu cầu của chị gái, ba người khác cùng cô đi
dạo phố. Chị gái ca ngợi: "Chân của Tiểu Duyệt thật đẹp, vừa thon dài
lại cân xứng" xong lại lôi Lê Duyệt lên lầu một chọn một cái quần jean
của TOUGH, vừa đấm vừa xoa nói đây là quà gặp mặt, ép Lê Duyệt phải
nhận... Sau đó, chị gái lại đề nghị đi Bối Địch tắm suối nước nóng. Lê
Duyệt nghĩ đến cảnh phải mặc quần áo mỏng manh trước mặt con hồ ly nào
đấy, kiếm cớ: "Tuần sau có kỳ thi, em phải về ôn bài" để từ chối, còn
Lạc Thiếu Thừa tất nhiên là không muốn làm bóng đèn của đôi uyên ương
khắn khít này, vô cùng thức thời mà rời đi.
"Để Tiểu Lạc đưa em
về trường đi! Đi đường nhớ chú ý an toàn!" Chị gái cảm thấy để em gái và em trai mình ở chung một chỗ để bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ, bỏ
lại một câu xong liền kéo tay anh trai xuống gara lấy chiếc Audi A4 màu
trắng của anh, cùng nhau đến Bối Địch hưởng thụ thế giới hai người.
Lạc Thiếu Thừa là người nhà của giảng viên đại học C, Lê Duyệt là sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học C, lúc này mục tiêu giống nhau, đều về khu A của đại học C. Thêm nữa, xét thấy chuyện xảy ra lúc nãy cần phải tiến
thêm một bước để đả thông tư tưởng, cho nên hai người đang có tâm tư mới đi cùng với nhau.
"Lạc Thiếu Thừa, vừa lúc lúc chị anh đưa ra
cái lời đề nghị nhàm chán kia sao anh không lên tiếng?" Nhìn theo bóng
anh chị rời đi, Lê Duyệt mở miệng hỏi.
"Lúc chị tôi nói chuyện,
tốt nhất là không nên đưa ra