
ạch Y sẽ cảm kích mình cứu đồ đệ của anh ta, xác suất anh ta lấy trang bị cực phẩm tặng mình còn nhiều
hơn so với trúng xổ số độc đắc, hắn vẫn đang ôm hi vọng chờ đợi.
[Tán gẫu gần'> Bạch Y Ngự Phong: Tiểu Nguyệt, là vậy sao?
Lúc này Bạch Y Ngự Phong đã dùng Cửu chuyển hoàn hồn đan cứu sống Minh Nguyệt, đứng bên cạnh cô hỏi.
[Tán gẫu gần'> Hoang Thành Minh Nguyệt: Thật là như thế.
Cửu Nguyệt vừa đáp lời Bạch Y, vừa gửi một lời mời kết bạn đến Cương Bản Nhật Xuyên, cô cần phải lén dặn dò hắn vài câu.
Nhận được câu trả lời thuyết phục của Tiểu Nguyệt, Bạch Y Ngự Phong cứu Cương Bản Nhật Xuyên và Tàn Cứu Đầy Đất sống lại.
[Tán gẫu gần'> Bạch Y Ngự Phong: Vừa rồi đã mạo phạm, hại hai người bị giáng cấp, tại hạ thật sự có lỗi.....
[Tán gẫu gần'> Cương Bản Nhật Xuyên: Bạch Y, anh cũng biết cấp càng cao thì
càng không dễ luyện cấp… Ách, trong túi của anh đã có nhiều trang bị đến mức phải ném cho đồ đệ giữ dùm, hay là ném hai món thối nát nhất cho
chúng tôi đi, xem như là huề nhau.....
Đồi Bản nghĩ rằng cho dù
thứ tồi nhất của Bạch Y ném ra cũng sẽ tốt đến mức khiến người ta chảy
nước miếng, đồ đệ của Bạch Y mới cấp 20 đã ném trang bị cực phẩm cấp 55+ cho cô, đây không phải phung phí của trời thì là gì?
Lời của
Cương Bản vừa nói ra, Cửu Nguyệt đã thấy ảo não sao mình không kết bạn
với Cương Bản Nhật Xuyên sớm một chút, lén nói vài câu sớm một chút, hắn đã không nói ra câu nói đáng chết này rồi!
Cái gì gọi là "Trang
bị trong túi nhiều đến mức phải ném cho đồ đệ giữ dùm", Lạc Thiếu Thừa
nhíu mi, mặt mày hơi cong lên, thì ra lúc nãy mình đã bỏ lỡ một vở kịch
đầy phấn khích rồi. Xem ra cần trao đổi kỹ với bọn họ một phen.....
Mở menu ra, gửi cho Cương Bản Nhật Xuyên một lời mời kết bạn. Cương Bản Nhật Xuyên lập tức thêm anh làm bạn tốt.
[Thì thầm'> Bạch Y Ngự Phong: Cương Bản, trang bị đạo sĩ của anh tôi có, còn nhạc công của tiểu đệ anh thì tạm thời không có.....
[Thì thầm'> Cương Bản Nhật Xuyên: Không sao, trang bị thông dụng khác cũng
được! Bạch Y Ngự Phong, con người của anh thật không tệ!!
Cương
Bản Nhật Xuyên cảm thấy hôm nay thật sự là mình đã gặp được vận hên rồi, nếu bị chết oan một lần có thể nhận được trang bị cực phầm, vậy hắn
chết oan thêm vài lần cũng không ngại nha.... Hắn như thấy được cảnh
tượng Nội Khốc trở về, tương lai của bọn họ vô cùng tươi sáng......
Người tốt sao? Tôi cũng không thấy mình là người tốt nha.. Lạc Thiếu Thừa
cười yếu ớt trước máy tính, nhấn giao dịch, gửi cho Cương Bản Nhật Xuyên một cây phất trần chuyên dùng cho đạo sĩ cấp 55+ cộng thêm một ngọc bội hoa văn Cửu Long tăng giá trị thuộc tính +25. Ngón tay anh lướt trên
bàn phím:
[Thì thầm'> Bạch Y Ngự Phong: Anh Cương Bản, tôi muốn hỏi một chút lúc nãy đến cùng là đồ đệ của tôi.....
Cương Bản Nhật Xuyên vốn rất muốn nói: "Anh Bạch Y quả nhiên là cả người đầy
trân bảo! Khó tách đồ đệ của anh có trang bị cấp 55+!!" Nhưng nghĩ đến
đồ đệ của Bạch Y vừa thêm mình làm bạn tốt giờ đang tán gẫu với mình,
xin mình "Ngàn vạn lần đừng nói cho sư phụ tôi biết, trang bị tôi bắt
anh ấy cho bị mất nha!" Mà mình có thể lấy được hai bảo bối này, cô cũng được coi như là công thần. Liền trả lời:
[Thì thầm'> Cương Bản Nhật Xuyên: Cô ấy bị người xấu khi dễ, mấy người nằm ở ngoài cửa này đều có phần...
Vẫn chưa nói đến việc bị cướp trang bị.
[Thì thầm'> Bạch Y Ngự Phong: Vậy anh Cương Bản có thể nói cho tôi biết
"Trang bị trong túi nhiều mức phải ném cho đồ đệ giữ dùm" là có ý gì
không?
* và **: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là
tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được
người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.
Trong
thời Xuân Thu (770 – 476 trước Công nguyên), có một người tên là Tôn
Dương, là một chuyên gia giám định ngựa, nên mọi người gọi ông là Bá
Nhạc.
Một ngày kia, Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con
thiên lý mã, có thể ngày đi ngàn dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng tìm không thấy giống ngưa như nhà vua mong muốn.
Cuối cùng, khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa đang thồ một
xe chở muối đi lên dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra
ướt đẫm, còn đuôi nó thì cụp hẳn xuống.
Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy
con ngựa này thật đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ
hôi cho nó. Chú ngựa hí thật lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn nói với
ông điều gì. Từ tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là một con bảo
mã.
Bá Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Tuy
nhiên, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua có ý hơi nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm,
và nó sẽ hồi phục sức lực trong vòng nửa tháng nếu được chăm sóc đầy đủ.
Chu Vương giao nó cho người trông ngựa, dặn phải coi sóc nó cẩn thận. Quả
đúng như lời Bá Nhạc, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua
cưỡi, nó có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này đã lập