
nghe
“Cái gì biện pháp?” Nghe được Hoa Hỉ Nhi giúp nàng
nghĩ biện pháp, Nguyên Tiêu rất nhanh nắm vạt áo của Hỉ Tước, kích động hỏi
“Khụ khụ…… Nguyên, Nguyên cô nương, ngươi bình tĩnh
một chút.” Hỉ Tước bị hành động thô lỗ của nàng làm cho thở không nổi, mặt đỏ
lên muốn Nguyên Tiêu buông tay.
“Nga!” Nguyên Tiêu vội buông tay, ngượng ngùng cười
cười. “Thật có lỗi, ta đã quá mạnh tay” Thiếu chút nữa đã quên chính mình quên
đi sức mạnh của bản thân, một cô nương tầm thường sao mà chịu nổi sức lực của
nàng!
“Không quan hệ.” Rốt cục có thể hô hấp, Hỉ Tước nhẹ
nhàng thở ra, sợ Nguyên Tiêu lại kích động, chạy nhanh nói: “Tiểu thư muốn
ngươi đi ta thỉnh cùng nô tỳ đến.”
Đi đâu?
Nguyên Tiêu tuy trong lòng có nghi vấn, bất quá cũng
không bất chấp nhiều, dù sao Hoa Hỉ Nhi cũng giảo hoạt so với Hạ Ngự Đường, lại
thông hiểu con người hắn, nếu Hoa Hỉ Nhi nói có biện pháp, liền nhất định là
giúp nàng nghĩ tới hảo biện pháp.
Mang theo ý tưởng này, Nguyên Tiêu ngoan ngoãn đi theo
sau Hỉ Tước.
Chính là càng đi, càng cảm thấy không thích hợp, hơn
nữa khi Hỉ Tước lén lút mang nàng tiến tới Hạ phủ, rốt cục nhịn không được mở
miệng. “Hỉ Tước, Hoa Hỉ Nhi muốn ngươi mang ta đến Hạ phủ làm gì?”
“Hư……” Hỉ Tước quay đầu muốn Nguyên Tiêu khắc chế văn
nhỏ âm lượng. “Nô tỳ cũng không biết, bất quá tiểu thư ở trong phòng chờ ngươi,
đi”
Vừa đến trụ sân Hoa Hỉ Nhi, sợ bị người phát hiện, Hỉ
Tước lôi kéo tay của Nguyên Tiêu chạy nhanh, mở cửa bước nhanh tiến vào phòng.
Chỉ thấy Hoa Hỉ Nhi ưu nhàn uống trà, mắt đẹp mở lên
“Nguyên Tiêu, ngươi tới rồi? Vừa vặn, thọ yến tiếp qua nửa canh giờ sẽ bắt
đầu.”
“Uy, ngươi không có việc gì làm cho Hỉ Tước mang ta
đến Hạ phủ để làm gì? Còn nữa, nghe nói ngươi giúp ta nghĩ phương pháp đấu
thắng Hạ Ngự Đường, là phương pháp gì?” Vừa thấy Hoa Hỉ Nhi, Nguyên Tiêu nhịn
không được, sốt ruột hỏi.
“Đừng nóng vội, ngươi xem nơi đó.” Hoa Hỉ Nhi dùng tay
chỉ chỉ vào ghế quý phi ở một bên.
“Cái gì?” Nguyên Tiêu nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đôi
mắt lập tức trừng lớn. “Trần, Trần Tích Hương?”
Nàng phát ra kinh hô, lại chạy nhanh che miệng lại.
Ghế quý phi, Trần Tích Hương chính là đang nằm trên đó
chợp mắt ngủ, hơn nữa ngủ rất say, không bị tiếng kinh hô của nàng đánh thức.
Có điểm không thích hợp!
Người bình thường nghe được thanh âm, cho dù ngủ say
đi thế nào, cũng sẽ tỉnh lại, nhưng Trần Tích Hương lại hoàn toàn không phản
ứng, hô hấp vẫn vững vàng như cũ, không hề bị thanh âm ầm ỹ quấy nhiễu giấc ngủ
“Hỉ Nhi, Trần Tích Hương như thế nào ngủ ở đây? Hơn
nữa nàng dường như là lạ……” Nguyên Tiêu phóng giọng thấp lượng, vẻ mặt nghi
hoặc nhìn Hoa Hỉ Nhi
“Không cần khẩn trương, nàng uống trà được thả mê
dược, phỏng chừng sẽ ngủ thẳng tới ngày mai đi!” Hoa Hỉ Nhi mỉm cười, tuyệt
không kinh hoảng
“Mê dược?” Nguyên Tiêu không thể tin được trợn to mắt,
thanh âm không tự chủ được phóng đại. “Hoa Hỉ Nhi, ngươi đối nàng hạ dược?!”
“Đúng vậy.” Hoa Hỉ Nhi gật gật đầu, mang theo ý cười
trong đôi mắt trong veo, tuyệt không chột dạ.
Ngược lại là Nguyên Tiêu trừng mắt Hoa Hỉ Nhi, lại
trừng hướng tới chỗ Trần Tích Hương đang ngủ, sốt ruột hỏi: “Ngươi sao lại đối
với nàng hạ dược?”
“Chính vì ngươi!” Hoa Hỉ Nhi cười đến ngọt lại vô tội
“Vì ta?” Chỉ vào chính mình, Nguyên Tiêu nhíu mày
không hiểu
“Ngươi không phải muốn đấu thắng đại ca của ta sao?
Hôm nay là thọ yến của cha ta, có lẽ hôm nay sẽ tuyên bố việc hôn nhân của hai
nhà”
Nguyên Tiêu gật đầu, chính vì chuyện này nên mới kéo
nàng đến!Nhưng nàng vẫn là không hiểu việc này có liên quan gì tới Trần Tích
Hương đang hôn mê ở một bên chứ?
Thấy vẻ mặt Nguyên Tiêu đần ra, Hoa Hỉ Nhi không khỏi
lắc đầu. Nàng vừa đơn thuần lại ngu ngốc, ngay thủ đoạn nhỏ nho này cũng không
biết dụng, khó trách không đấu thắng đại ca nhà nàng.
Uống một ngụm trà, Hoa Hỉ Nhi nói “Ngươi ngẫm lại, nếu
Trần Tích Hương ở trước mặt mọi người cự tuyệt cuộc hôn nhân này, mặt mũi của
đại ca ta chẳng phải mất hết saao?”
“Nhưng là Trần Tích Hương sẽ không đối mặt cự tuyệt
nha!” Dùng đầu ngón chân cũng đếm được, Trần Tích Hương ước gì lập tức được gả
cho Hạ Ngự Đường còn không kịp, làm sao mà cự tuyệt?
“Trần Tích Hương là sẽ không, nhưng là ngươi sẽ có
nha!” nhếch môi, Hoa Hỉ Nhi cười đến đắc ý
“Ta?” Nguyên Tiêu sửng sốt.
“Hỉ Tước.” Hoa Hỉ Nhi liếc mắt có ý bảo tỳ nữ
“Đây” Hỉ Tước từ trong thất chạy nhanh ra, xuất ra một
cái khay, phóng tới trên bàn “Nguyên cô nương, đây là đưa ngươi đó”
“Đây là……” Nguyên Tiêu nhìn trên vào khay trên bàn,
nhìn vào dụng cụ trên đó, chẳng lẽ…… “Ngươi không phải là muốn ta……”
Nàng mở lớn miệng nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi, lại nhìn về
phía Trần Tích Hương nằm trên ghế quý phi, thân thủ chỉ chỉ Trần Tích Hương,
lại chỉa chỉa chính mình.
“Đúng vậy.” Thấy Nguyên Tiêu cuối cùng cũng thông
suốt, Hoa Hỉ Nhi cười đến càng ngọt. “Như thế nào? Ta nghĩ biện pháp này không
sai đi?”
Chậm rãi khép lại miệng, Nguyên Tiêu thận trọng đi đến
trước mặt Hoa Hỉ Nhi, vỗ vỗ mặt của nàng “Hỉ Nhi, ngươi thật sự rất phủng!”
(Phủ