Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gạt Lệ Cho Em

Gạt Lệ Cho Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322480

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

ọn họ nói với em như thế sao?… Có đúng sự thật hoàn toàn…” Anh ta thấp giọng.

“Cái gì hoàn toàn?” Tôi chú ý vào hàng lông mi đẹp đẽ, không nghe được câu tiếp theo của Sở Ninh.

Anh ta lắc đầu, rồi bày ra bộ mặt ngả ngớn như thường. “Vợ anh tàn nhẫn quá, chồng đây đành tự cầu nhiều phúc vậy.” Nói xong, anh ta cố hết sức chống tay đứng dậy.

“Ấy, anh làm gì thế?” Thấy anh ta đột ngột đứng lên, tôi vội giữ chặt lấy Sở Ninh. Chết tiệt, anh ta định làm gì? Lại định mượn cơ hội chỉnh tôi à?

Sở Ninh chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Anh tự mát xa, nếu không ngày mai chẳng nhẽ anh phải đi chân trần đi làm?”

“Anh có xe lăn cơ mà.”

Anh ta nhún nhún vai, rất kì lạ, tôi tự mình hiểu được anh ta rất ghét ngồi xe lăn. Chẳng có lí do gì, chỉ là biết thôi.

“Nhưng…” Tôi khoa tay múa chân, lắc lắc: “Dù sao thì anh cũng không đủ khỏe để đi làm.”

Vừa nãy ông bác sĩ gia đình lúc anh ta hôn mê đã nói với tôi, trước kia trên lưng anh ta bị chấn thương rất nặng, ông ta còn chứng minh bằng cách kéo tay tôi ấn vào lưng Sở Ninh, mẹ ơi, đúng thật là cứng như đá.

“Đã trễ rồi, nói chung là không thể gọi bác sĩ tới nữa, người ta cũng lớn tuổi, trời lại mưa to, không nên bắt người ta phải rời khỏi nhà.” Sở Ninh buông tay, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt rất chi là thuần khiết. Có mỗi tôi cảm thấy, nó cực kì giả dối!

Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, tôi đành đầu hàng: “Nếu không… tôi làm nhé?” Thử hỏi trước, bởi vì từ xưa tới nay tôi chưa từng mát xa cho ai, không phải tôi nói giỡn chứ nhỡ đâu tôi không cẩn thận, lại làm bị thương anh ta mất.

Không nghĩ rằng Sở Ninh lập tức gật đầu: “Đừng khách khí.”

Mẹ nó! Anh ta dùng giọng nói lưu manh kia bảo tôi đừng-khách-khí?!

Tôi nắm chặt nắm đấm, chẳng hiểu sao vừa nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ninh, tôi không tài nào hạ thủ được. Chỉ có thể tiếp tục lườm: “Vậy, tôi bắt đầu đấy.” Tôi cảnh cáo.

Anh ta gật gật đầu, lấy tay che mặt, không để cho tôi nhìn rõ biểu cảm.

Cứ tưởng rằng động tác của tôi sẽ cực kì ngu ngốc, vì từ bé đến cả thẩm mỹ viện tôi cũng chưa đến, thế mà tôi phát hiện, tay tôi cực kì lưu loát, thậm chí chúng nó còn tự động di chuyển, não tôi phát ra cả đống tín hiệu, hơn nữa dường như có điều gì đó hướng dẫn, tôi biết đâu là huyệt vị, đâu là kinh mạch. Thậm chí tôi còn biết nếu nhấn vào đây Sở Ninh sẽ rất thoải mái, nhấn vào kia anh ta sẽ đau.

Có trời mới biết, 18 năm học tôi là thiên tài môn sinh học, đến bây giờ tôi vẫn chưa phân biệt nổi tế bào thực vật và tế bào động vật.

Mát xa một lúc, tôi ngẩn người ngắm nghía hai bàn tay mình: “Hê hê, chính tôi còn thấy mình quá chuyên nghiệp rồi.”

Sở Ninh thản nhiên nói: “Không tồi.”

“Xí! Tôi chính là thiên tài đó.” Tôi khẳng định.

Bỗng tôi thấy ánh mắt anh ta lạnh hẳn, tưởng mình hoa mắt, bởi ngay giây sau, khuôn mặt anh ta lại trưng ra vẻ nửa cười nửa không. Tôi hăng máu chuẩn bị trận khẩu chiến với Sở Ninh – đáng tiếc, anh ta vỗ vỗ tôi, bảo tôi nghỉ sớm một chút.

Do chúng tôi đã kết hôn, dù trên hợp đồng tôi có thể không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng chung quy chúng tôi cũng kết hôn rồi, cho nên khi anh ta bảo tôi nghỉ ngơi, tôi rất đỗi tự nhiên nằm xuống cạnh Sở Ninh.

Lát sau tôi cực kì hối hận, lúc ấy tại sao não của tôi nó lại không hoạt động, ngẫm lại vì sao tôi có thể đương nhiên nằm cạnh anh ta – phải biết rằng trong quá khứ, đến cả bạn trai tôi cũng chưa từng ngủ cùng giường. Huống chi Sở Ninh với tôi hiện tại vẫn chỉ là hai con người xa lạ.

Tiến vào trong chăn, ao ước lớn nhất của tôi chính là mình mau ngủ say đi, bởi tôi không có thói quen nằm chung giường với người khác. Lạ thay, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo đến, bất giác tôi dựa vào cơ thể hơi lạnh của anh ta. Tôi tự an ủi mình, đó là do trên người Sở Ninh có mùi thảo dược rất dễ chịu.

Trong lúc mơ màng, vẫn còn vương chút nghi hoặc. Tôi dám chắc chắn đáy mắt anh ta vừa xuất hiện hận ý và nỗi đau đớn mà trước nay tôi chưa từng gặp. Tuyệt vọng, không cam lòng, bi thống. Vì sao?

Còn có, tôi không hiểu nổi, tại sao tôi cứ bị anh ta quay như chong chóng…

Tiến sâu vào giấc mộng, chỉ có một ý niệm hiện lên trong đầu – tôi chẳng hiểu gì cả! “Rùa vàng! Rùa vàng đó!!!” Bảo Nhân bước đi khoan thai, vừa lượn lờ xung quanh tôi, vừa tấm tắc đánh giá.

“Chúc mừng mày đã trở lại.” Tôi nhún nhún vai, ngồi trong căn phòng piano lớn.

“Không dám.” Bảo Nhân lướt tay qua các phím đàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lộn xộn: “Tao không biết đánh piano.” Nó khảng khái.

Tôi bĩu môi, ngửa người ra sau, vớ đại một cái hộp ném nó: “Cho mày.”

Bảo Nhân bắt được dễ dàng: “Cái gì thế?”

Tôi cười nham hiểm: “Vật phẩm bảo vệ sức khỏe”

Bảo Nhân mở ra – một hộp ba con sâu (bcs) chính hãng của Pháp, đủ mùi đủ vị, đủ kích cỡ từ nhỏ đến to. Thêm vào đó còn có hai chai nhỏ, dán tên: “Weaik” (Chú thích: Một loại Viagra của nước ngoài)*

Tôi ôm cái gối che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, mong chờ phản ứng của Bảo Nhân. Đáng tiếc, nó chỉ nháy mắt mấy cái, dùng ngón tay ngọc ngà ướm thử vào một cái ba con sâu, quan sát rồi lắc đầu buồn bã: “Tiểu Sở, có phải mày định vũ nhục con mắt chọn đàn ông của tao phải