
ng, tôi vẫn cho là chờ cái đầu thô sơ của bà nở hoa thì
con tôi cũng lớn tướng rồi, cũng may bà đã thông suốt. Tôi ủng hộ bà,
trước trao đổi một chút, đến tuổi này rồi mà còn chưa yêu đương gì thì
đúng là chuyện đáng buồn, bà phải nắm lấy cơ hội, đem vận mệnh độc thân
của mình chấm dứt trước 23 tuổi.”
Đoạn Như Bích lo lắng không phải không có lý do. Ôn Nhung không phải
là người sẽ tính toán tỉ mỉ cho bản thân, thế giới của cô ấy rất đơn
giản, nhưng lại có chút đơn giản quá, lúc mới biết yêu nội tiết tố khiến cho cô ấy thích Phó Tô, không có kết quả, sau này với đầu óc thô sơ của cô ấy nếu chủ động thích một người, hệ số khó khăn quá cao. Cho nên Như Bích cô nương mới phát hiện ra là ông chú rất tốt, Ôn Nhung chính là
cần bị ép rồi ép, cạy cái vỏ rùa đen của cô ra, lôi cô ấy ra ngoài nhìn
xem yêu đương tốt đẹp thế nào.
Mà sau khi tán gẫu với Đoạn Như Bích xong, Ôn Nhung cảm thấy chẳng
cần xoắn xuýt nữa, trước đây cô thực ra thì chưa nghĩ thông, nhưng mới
nói một chút đã thông suốt, thì ra là cái câu linh quang chọt lóe cũng
không phải gạt người. Cảm giác không phức tạp như vậy, cũng đâu phải là
làm đề thi toán lý hóa, cần công thức, phải nghiệm chứng, phức tạp hóa
vấn đề ở trong cái nhìn của Ôn Nhung chính là tự làm khó bản thân, ngu
xuẩn biết bao.
Nghĩ vậy, tinh thần của Ôn Tiểu Nhung lại trở lại, thứ hai thu thập
một chút phấn chấn đi làm, cho dù đối mặt với các loại đồn đại chuyện
nhảm, Ôn Nhung lúc này thông suốt sáng tỏ. Nói đi nói lại, nói cô với
Lâm Tuyển mập mờ làm người yêu, trái với đạo đức của giáo viên, trước
đây Ôn Nhung cảm thấy lời này đặc biệt khó nghe, đặc biệt muốn lôi cái
người nói những lời này ra quất cho một trận, bây giờ Ôn Nhung nghe mặc
dù vẫn cảm thấy không xuôi tai, nhưng cẩn thận phân tích ra thì lời này
cũng không sai hoàn toàn. Huống chi giờ cô cũng không ghét Lâm Tuyển,
vấn đề nguyên tắc là, Ôn Tiểu Nhung rất ngại nói dối, nếu như có người
nhảy ra hỏi cô: “Bạn đang yêu sao?” Giờ cô thực sự không biết trả lời
sao cho phải.
Aiz, sự biến đổi tâm tình dễ dàng này thực khiến cho người ta nhức đầu.
Hôm này sau khi tan làm Ôn Nhung đang định mua chút đồ ăn về hối lộ
Đinh Đinh, cô nương này dạo gần đây oán niệm với cô rất sâu nặng, Ôn
Nhung đang liệt kê xem nên mua gì. Đột nhiên, đường đi trước mắt bị
người ta ngăn lại. Ôn Nhung ngẩng đầu lên, lúc thấy người kia có hơi
sững sờ.
“Cô giáo Ôn.”
“Văn tiểu thư.”
Khuôn mặt trang điểm khá đơn giản của Văn Lam thoạt nhìn cực kỳ thanh tú xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu tím, giống như người trong
tranh, ưu nhã tinh xảo không thể soi mói.
“Vừa mới tan làm sao?” Văn Lam nói chuyện luôn nhàn nhạt, mỉm cười nhàn nhạt, ngữ điệu nhàn nhạt.
Ôn Nhung gật đầu một cái: “Còn cô?”
“Tôi tới đón Tử Hào.”
Trong tay Văn Lam còn ôm một tập tài liệu dày cộp, dáng vẻ cố gắng
hết sức, nói được một nửa, tài liệu đột nhiên tán loạn, Ôn Nhung lập tức ngồi xuống giúp cô ta nhặt lại.
Văn Lam áy náy nói: “Ngại quá.”
“Không sao mà.”
Ôn Nhung cầm tài liệu đưa cho Văn Lam, đầu tiên Văn Lam dùng tay phải đưa ra nhận, nhưng giữa đường lại chuyển thành tay trái, trong thoáng
chốc Ôn Nhung chú ý tay phải của cô ta nhìn qua rất vô lực.
Văn Lam phát hiện ra ánh mắt của Ôn Nhung, không để ý lắm nói: “Trước kia bị thương, giờ vẫn không dùng lực được.”
Dường như có tin vỉa hè là Lâm Tuyển phế đi cánh tay của cô tình nhân đã theo anh ta mười năm.
Mười năm ư, Ôn Nhung nhìn bóng lưng của Văn Lam, có một loại tâm trạng không nói lên nổi.
Bà nội nói, nếu như khi con ở cùng một chổ với một người cảm thấy rất vui vẻ, vậy thì đừng nên do dự.
Ôn Nhung cảm thấy lúc cô ở cùng một chỗ với Lâm Tuyển, bản thân sẽ
trở nên rất “Hoạt bát”, nếu nói hoạt bát chính là trái ngược lại với vẻ
thờ ơ, bình tĩnh của cô thường ngày, thấp thỏm, lúc nào cũng nghĩ cách
nào có thể vùng lên làm địa chủ, chẳng qua thường thường cô sẽ chẳng
hiểu tại sao mà bị trấn áp.
Đây có tính là vui vẻ không?
Ôn Nhung vừa đi dạy vừa suy nghĩ vấn đề này, song kiểu suy nghĩ một
tuyến của cô, đại não CPU không thích hợp xử lý nhiều nhiệm vụ, vậy nên, cô dứt khoát để cho bọn trẻ tự do hoạt động, sau đó một mình tựa sang
một bên tiếp tục suy nghĩ.
“Này, cô ở đây nghĩ gì vậy?”
Ôn Nhung cúi đầu, thấy Lâm Tử Hào ngồi trên ghế dài nhìn cô, đứa nhóc này, rõ ràng là mông bị thương, còn chăm chỉ đến lớp thể dục của cô như vậy, mặc dù nó luôn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô, dạo trước còn reo
rắc lời đồn ngay trước mặt thầy Tiểu Tần, Ôn Nhung vẫn có chút cảm động.
Ôn Nhung ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé: “Không có gì. Mông em khỏi rồi chứ?”
Lâm Tử Hào chán ghét hỏi ngược lại cô: “Không khỏi em có thể đi học được sao.”
“À, thế thì tốt.” Ôn Nhung gật đầu một cái, lại nhìn sân thể dục, tiếp tục suy tư.
Im lặng một lúc, Lâm Tử Hào lại không nhịn được hỏi: “Cô rốt cuộc
đang nghĩ gì vậy?” Tiểu ác ma này đột nhiên lại lộ ra một nụ cười giảo
hoạt, “Không phải đang nghĩ đến ba ba em đấy chứ?”
“….”
“Đang nghĩ đến ba ba thật?”
Ôn Nhung mơ hồ cúi mặt, bày ra tư thế của giáo