
Ôn Nhung chạy tới nơi phát sinh chuyện, đột nhiên chết đứng tại chỗ,
ngây người, báo động màu cam trong lòng thăng cấp đến màu đỏ! Cô không
dám suy nghĩ nhiều, lập tức lấy di dộng gọi xe cứu thương.
Lúc này, giáo viên những lớp khác đã nghe tiếng chạy tới, cô giáo
Đinh ở đó duy trì trậ tự, để đám nhỏ không hoảng sợ, Ôn Nhung nhìn Lâm
Tử Hào nằm trên mặt đất, lại nhìn Dương Tiểu Vũ xụi lơ trên mặt đất đã
khóc đến ngây ngốc, trên căn bản đã hiểu ra chuyện gì.
“Vừa nãy Tiểu Vũ cùng Tử Hào không biết sao lại gây gổ, sau đó liền
đánh nhau, Tiểu Vũ lỡ tay đẩy Tử Hào từ trên bệ xuống.” Đinh Đinh cuối
cùng cũng tỉnh táo lại, tiến đến bên cạnh Ôn Nhung nhanh chóng giải
thích.
Ôn Nhung quan sát bệ đá đó, cách mặt đất khoảng hơn hai thước, người
lớn té xuống thì không sao, trẻ con nhỏ như vậy té xuống thì không hay
rồi. Có giáo viên muốn nâng Lâm Tử Hào dậy, mặt Ôn Nhung biến sắc, vội
vàng ngăn cản: “Đừng động vào, bây giờ không xác định em ấy ngã đụng vào đâu, phải đợi xe cứu thương tới hãy nói.”
Lâm Tử Hào không hôm mê, nhưng nằm trên mặt đất không dậy nổi, khuôn
mặt bánh bao căng lên gắt gao, xanh cả mặt, sắc môi tái nhợt, giống như
đang cắn răng chịu đựng đau đớn, cậu bé mở to mắt nhìn trời, không khóc, cũng không kêu, đổi lại là đứa trẻ khác đã sớm kêu cha gọi mẹ, cậu nhóc này quả thật đủ kiên cường.
Ôn Nhung ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, cũng không dám đụng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho cô Ôn, đau chỗ nào?”
Tròng mắt Lâm Tử Hào không chớp lấy một cái nhìn Ôn Nhung.
Ôn Nhung cho rằng cậu nhóc đau quá, không khỏi sốt ruột, nằm xuống
thân thiết hỏi: “Đau lắm hả? Nhớ bây giờ đừng có cử động, ngoan, bác sĩ
tới ngay ấy mà.”
Trong mắt Lâm Tử Hào chợt có thứ gì đó trong suốt đảo qua, cái miệng
nhỏ mấp máy, dùng giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói: “Cô giáo Ôn, em đau.”
Ôn Nhung ngây ngẩn, bỗng nhiên có loại cảm giác được người khác tin
tưởng, cậu nhóc này chưa từng tỏ ra yếu đuối với bất kỳ ai, lại nói với
cô là “Cô giáo Ôn, em đau.”
Trước nhóc con này khiến cô giận đến sôi máu thế nào, vô phương chạy
chữa, đủ loại hành vi ác liệt hoàn toàn biến mất ở năm chữ này, cô làm
sao lại mềm lòng như vậy chứ.
Ôn Nhung không nhịn được an ủi cậu bé: “Bé trai, dũng cảm lên, ba ba em nói thế nào, không được chảy nước mắt.”
Lâm Tử Hào lập tức mở to hai mắt, hai túi lệ đọng lại trong hốc mắt, đáng thương không nói nên lời.
Song, xe cứu thương còn chưa tới, một vị đại nhân vật khác đã tới.
Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da cơ hồ chạy vọt tới bên cạnh
Lâm Tử Hào, mồ hôi đầy trán kia không biết là do vội vã hay là do nóng,
lúc người đó thấy Lâm Tử Hào, vẻ mặt không thể tin, mắt thấy sắp nhào
lên, Ôn Nhung lập tức chắn trước ông ta: “Ngài là ai ?”
Người đàn ông còn chưa mở miệng, Lâm Tử Hào đã lên tiếng trước: “Bác.”
Ôn Nhung lập tức phản ứng lại: “Ngài là Lâm Nham?”
Người đàn ông gật đầu một cái, giống như không có kiên nhẫn giải
thích nhiều với Ôn Nhung, mặt mày mơ hồ ẩn ẩn tức giận: “Tại sao lại
thế này!! Tử Hào sao lại vô duyên vô cớ té từ trên bệ xuống.”
Cô giáo Đinh vội vàng tiến lên nói: “Lâm tiên sinh, bây giờ trước vẫn nên xử lý vết thương cho tốt đã, chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi.”
Mắt Lâm Nham trừng cực lớn, chân mày nhíu lại dữ tợn, rất có điểm
hung thần ác sát, nhưng ông ta vẫn gật đầu, sau đó lo lắng quay ra hỏi
Lâm Tử Hào lung tung này nọ, Lâm Tử Hào chỉ đáp đôi câu, cũng không muốn nhiều lời.
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, bác sĩ hỏi han mấy câu, biết tình
huống, cẩn thận đặt Lâm Tử Hào lên băng ca, Đinh Đinh còn phải chăm sóc
những học sinh khác, vậy nên Ôn Nhung cùng Lâm Nham lên xe đi cùng Lâm
Tử Hào đến bệnh viện.
Lâm Tử Hào bị đẩy vào phòng cấp cứu, chụp X quang, cuối cùng báo cáo kiểm tra ra là rạn xương sống.
Ôn Nhung vẫn đang suy nghĩ Lâm Tuyển sao còn chưa tới, đúng lúc cô
đang nghĩ, Lâm Tuyển cuối cùng cũng xuất hiện. Từ xa cô đã có thể nhìn
thấy bóng dáng cao lớn của anh ta, áo sơ mi màu xám nhạt kẻ sọc, bên
ngoài khoác một chiếc áo da màu nâu nhạt, Ôn Nhung thiếu thốn từ ngữ,
chỉ có thể dùng hai chữ khô khan: đẹp mắt. Ngay sau đó cô nhận ra mình
thiếu chút nữa rơi vào cái bẫy sắc đẹp của lão hồ ly này, cuống quít
nhìn đi chỗ khác, liên tiếp phỉ nhổ bản thân.
Lâm Tuyển nhìn qua không gấp gáp cho lắm, so với Lâm Nham hấp ta hấp
tấp chạy tới lúc nãy, anh ta bình tĩnh gấp mấy lần, cầm lấy bệnh án nhìn qua loa một chút, gật đầu một cái, rất dứt khoát nói với bác sĩ: “Lập
tức nhập viện.”
Lâm Nham đoạt lấy bệnh án càng không ngừng hỏi bác sĩ vết thương này
có để lại di chứng sau này hay không, bao lâu mới khỏi…. Lâm Tuyển vỗ vỗ bờ vai ông ta, nói: “Anh cả, đừng nóng vội, em quen viện trưởng ở đây,
sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Giọng nói của Lâm Nham không được tốt: “Anh làm sao mà không lo được! Sao bây giờ chú mới đến?”
Lâm Tuyển cười cười: “Em đang đánh golf, nhất thời không tới kịp được.”
Ôn Nhung đứng một bên, nhìn một màn như vậy cảm thấy thật là thú vị,
kẻ làm cha vẻ mặt lại lạnh nhạt, người làm bác thì gấp như lửa cháy sém
lông mày, còn phải để