
nói những lời đó, tay của cô vẫn siết chặt tay Tần Khiêm, thực ra là vì hốt hoảng, sợ mình không nói ra được.
Tần Khiêm nhìn gương mặt nghiêng cúi xuống của Ôn Nhung, không nhịn được hỏi: “Cô giáo Ôn, cô thực sự không sao chứ?”
Ôn Nhung gần như nở nụ cười ngay lập tức: “Không sao, rất ổn.”
Cô cười quá miễn cưỡng, Tần Khiêm muốn nói lại thôi, một lúc sau, mới nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đến lớp học đi.”
Ôn Nhung theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên kia, gật đầu nói: “Được.”
Từng ngày qua đi, khoảng cách đến kỳ thì ngày càng gần, đám trẻ con
học lớp lớn đều rất hồi hộp, Ôn Nhung không phụ trách bài vở của bọn
nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được Tần Khiêm và cô giáo Thiệu ngày càng bận
rộn hơn trước.
“Các em phải học tập các anh, các chị, bọn họ cố gắng như vậy, chúng ta cũng không thể thua được.”
Ôn Nhung bơm hơi cho mấy đứa nhỏ học lớp bé, đám trẻ con phía dưới
cười lộ ra cả hàm răng trắng. Ôn Nhung quét mặt nhìn một vòng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
“Sao hôm nay Lữ Dụ không tới?”
“Báo cáo, trong nhà Lữ Dụ xảy ra chuyện ạ.”
Ôn Nhung giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là anh nó bị ốm.”
Trong nhà Lữ Dụ đang nuôi một người anh bị bệnh tim bẩm sinh, người
nhà cũng đã dẫn cậu bé đến bệnh viện lớn chạy chữa, nhưng không tài nào
kham nổi tiền thuốc men đắt đỏ, chỉ có thể ngừng, bây giờ cả ngày nằm
trên giường, người trong thôn cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu, nói thẳng
ra là nhìn bộ dạng kia chẳng khác nào một nửa đã là người chết… Ôn Nhung cảm thấy rất có khả năng là anh cậu nhóc lại phát bệnh.
Tan lớp, Ôn Nhung vội vàng chạy vào trong thôn, cô giáo Thiệu cũng đi cùng cô.
“Aiz, trước kia cũng từng xảy ra chuyện thế này rồi, lần đó rất nguy
hiểm, lúc đưa được lên bệnh viện ở trấn trên đã hôn mê rồi, cứu chữa nửa ngày mới nhặt lại được một cái mạng.”
“Cứ như vậy mãi cũng không phải cách hay.”
“Còn làm gì được chứ, không có tiền mà, lại còn phải nuôi mấy đứa con nữa.”
Lời này thẳng thắn trần trụi như vậy, đâm thẳng vào trái tim Ôn
Nhung, cô rảo bước chạy tới nhà họ Lữ, vừa vào cửa đã bị cảnh tượng
trước mắt dọa đến.
Trong căn nhà đơn sơ vang lên tiếng khóc ngút trời, mẹ Lữ ôm đứa bé
không còn chút sinh khí nằm trên giường khóc đến tê tái ruột gan, bên
giường một nhà lớn bé vây quanh, Tiểu Khoai sọ chen chúc ở giữa không
ngừng rơi ra từng hạt nước mắt to bằng hạt đậu, khuôn mặt nhỏ đã sũng
nước mắt. Hàng xóm chạy tới cũng không ít, đứng ngoài cửa rì rầm, đều
không nhịn được lắc đầu.
Cô giáo Thiệu phản ứng kịp thời, kéo đứa trẻ ra bên cạnh, lau nước mắt, hỏi: “Anh em thế nào rồi?”
Tiểu Khoai sọ khóc nức nở, một lúc lâu mới thở đều được ra một hơi nói: “Anh phát bệnh, đột nhiên ngất đi.”
Ôn Nhung vội kêu lên: “Sao không đưa đến bệnh viện?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Khoai sọ nhăn lại, nước mắt rơi xuống lã
chã, một câu cũng không nói ra miệng. Ôn Nhung ngẩng đầu nhìn tình hình
trong nhà, một nhà tám miệng ăn chen chúc trong một căn phòng nhỏ rách
nát, nhà chỉ có bốn bức tường, trừ giường, cái bàn, cái ghế ra thì không có đồ dùng nào khác. Cô hiểu ra, với tình hình này, bảo nhà người ta
biết lấy đâu ra tiền mà chữa bệnh cho con được?
Tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc luôn khiến cho người ta quặn lòng.
Tiểu Khoai sọ ngước khuôn mặt đầy nước mắt, nức nở nói: “Cô Ôn, cô cứu anh em với.”
Ôn Nhung lòng đầy chua xót, vội vàng cúi người ôm lấy cậu bé: “Đừng sợ, có cô ở đây.”
Nhưng mà, rốt cuộc phải làm gì, cô cũng không biết xoay xở thế nào,
Trẻ mắc bệnh tim không thể tiếp tục kéo dài, nhưng trước mắt nhà họ Lữ
đã loạn như nồi lẩu, trong đầu cô cũng loạn thành một đoàn, không biết
nên đi tìm trưởng thôn trước, hay là trực tiếp nhờ người ta giúp một tay đưa đứa bé đến bệnh viện.
“Em ở đây?”
Ôn Nhung sững người, nhanh chóng quay đầu lại, Lâm Tuyển cùng trưởng
thôn một trước một sau đang bước vào nhà. Sắc mặt anh ta không tốt lắm,
vẻ tiều tụy nhàn nhạt hiện lên quanh vành mắt. Chẳng biết tại sao, Ôn
Nhung không nhịn được mà nhìn vào mắt anh ta, tầm mắt chuyển qua một nửa lại đột nhiên thu hồi, giống như sợ rằng mình sẽ nhìn thấy đôi mắt
trong mộng kia.
Lâm Tuyển nhìn tình huống lộn xộn một cái, nói: “Ôn Nhung, em theo tôi ra ngoài một chút.”
Ôn Nhung cho rằng anh ta muốn nói chuyện tối qua, lập tức cau mày.
“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta ra ngoài sân nói.”
Ôn Nhung hít một hơi, không nhịn được lớn tiếng với anh ta: “Lâm
Tuyển, tôi biết anh không thật lòng tới đây dạy học, nhưng anh cũng nên
có chút lương tâm chứ, nhìn xem tình huống bây giờ thế nào, cho dù anh
không phải thực lòng, thì làm ơn cũng đừng có khiến chỗ này thêm loạn.”
Lâm Tuyển nheo mắt, mặt banh lại không nói một lời, trưởng thôn đứng
một bên lại nhảy ra, vội vội vàng vàng khuyên giải Ôn Nhung: “Cô giáo
Ôn, cô đừng nói vậy, thầy Lâm cũng là nghe nói con nhà họ Lữ phát bệnh
mới chạy tới. Bọn tôi đã mượn xe rồi, lập tức đưa đứa trẻ lên trấn trên, thầy Lâm cũng đã gọi điện đến bệnh viện, bên kia đã chuẩn bị xong.”
Ôn Nhung sửng sốt, giương mắt nhìn Lâm