
là một trò chơi gì đó để cho không khí náo nhiệt, đột nhiên cũng hăng hái lên.
“Là Lâm Tuyển!” Bành Duệ hô xong cười ha hả, chọc chọc người bên cạnh, “Này, vợ anh đáng yêu thật đấy!”
Mà Lâm Tuyển lại không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Nhung.
Ôn Nhung lại nói: “Người cuối cùng này giữ lại đã, tôi muốn tuyên bố, ba người tôi hận nhất. Ba người này, sau khi tôi nói ra xong, có nghĩa
là tuyệt giao, tôi không nói đùa đâu.”
Hội trường, chợt yên tĩnh lại, rất nhiều người không rõ chân tướng ra sao.
Ôn Nhung chỉ vào khu vực bên phải, nơi đó phần lớn là bạn bè của cô:
“Những người đối với tôi không thẹn với lương tâm không cần sợ, tranh
cãi với tôi cũng không cần lo lắng, tôi không hay thù vặt.”
“Như vậy, người thứ nhất là…”
Tầm mắt cô chuyển từ trái sang phải, từ phải qua trái, chợt dừng lại: “Văn, Lam.”
Bên dưới đều tìm kiếm người tên Văn Lam, một đống ánh mắt dừng lại
trên người Văn Lam. Khuôn mặt tươi cười của Văn Lam cứng lại, giờ phút
này làm gì cũng không được.
“Cô Văn, không phải là tôi ghen tỵ cô đi theo Lâm Tuyển mười năm, cô
không có công lao, cũng có khổ lao, nhưng tôi muốn nói, cái nồi cô đè
trên người tôi quá nặng, tôi gánh không nổi, lúc nào thì cô mới tự mình
gánh lại đây.”
Lời này của Ôn Nhung có chút mông lung, người không hiểu thì mặt mày
mờ mịt, người biết chuyện trong nháy mắt sợ hết hồn hết vía.
Nụ cười của Lâm Tuyển bị gió biển thổi cho lạnh lẽo, ửng đỏ vì say
giờ lại biến thành trắng bệch mấy phần, cánh tay bên người cũng không
khỏi siết lại thành quyền.
“Thứ hai.”
Giống như tuyên bố tử hình vậy, trừ tiếng sóng biển ra, chỉ có tiếng của Ôn Nhung.
“Tiểu Tuyết này, có lúc tôi thực sự muốn để mẹ ấn cô vào tái tạo lại, kiếp trước không biết tôi làm biết bao chuyện thất đức mà kiếp này mới
có một đứa em gái như cô! Chúng ta quả nhiên không có duyên làm chị em.
À, quên nói cho cô biết, cái gì nên biết tôi đều đã biết cả rồi, tôi rất ổn, cũng không đau lòng cho lắm, nhưng mà, cô có đau lòng hay không,
thì tôi không biết.”
Ôn Tuyết quả thực tức đến phát điên, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Ôn Nhung, giống như thấy quỷ, khuôn mặt vặn vẹo nhất thời trống rỗng.
Không khí càng ngày càng quái dị, mọi người không hiểu nổi đây rốt cuộc là trò chơi hay là đùa thật đây.
“Mà người cuối cùng…”
Ôn Nhung vén lại đám tóc mai bị gió biển thổi loạn, lộ ra cái trán
bằng phẳng cùng ánh mắt trong trẻo, cô nhìn xung quanh hội trường một
vòng, từ từ cúi đầu, tầm mắt rơi vào người đứng gần cô nhất.
Một ngày nào đó vài năm sau, Lâm Tuyển ôm vợ mình ngồi trên ban công
ngắm sao, hắn trái lo phải nghĩ, quyết định thừa dịp hôm nay là sinh
nhật hắn, không khí đang vui vẻ, cẩn thận hỏi một câu: “Nhung Nhung, khi đó em thực sự định tuyên bố người em hận nhất trước mặt mọi người sao?”
Ôn Tiểu Nhung vốn đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên giật mình một cái: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Anh muốn biết.”
Ôn Tiểu Nhung liếc anh xã già nhà mình một cái: “Anh muốn biết?”
“Muốn.”
Ôn Tiểu Nhung lại nói: “Lúc ấy anh căng thẳng lắm đúng không?”
Lâm Tuyển hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng, khi cô dời tầm mắt
chuyển lên người hắn, trái tim của hắn cũng sắp ngừng đập, hắn lập tức
ôm lấy vợ mình gật đầu.
Ôn Nhung hừ hừ: “Xem ra anh còn có chút tự biết thân biết phận.”
“…”
“Nếu mà em nói ra thật, anh định làm gì em?”
Lúc này, Lâm Tuyển không thể nói sai bất cứ lời nào, cặp mắt hoa đào nheo lại: “Khụ khụ, anh làm sao lại làm gì em được chứ.”
Ôn Tiểu Nhung liếc mắt: “Ông chú, anh đã sớm làm gì em rồi, còn giả bộ!”
Ôn Tiểu Nhung hung hăng chọc vào chỗ đau của anh già nhà cô, sắc mặt anh già thực khó coi.
“Nhưng mà em cứ không nói cho anh.” Ôn Tiểu Nhung lên mặt nhá lên mặt, cô muốn để hắn khó chịu cả đời.
Vậy nên, chuyện này thành một vụ án chưa có lời giải.
——————————————————————————-
Thời gian quay trở lại lúc đó.
Ôn Nhung dời tầm mắt chuyển đến người đứng gần cô nhất, trong vòng
mấy giây im lặng kia của cô, cả thế giới cũng tĩnh lặng theo. lúc Lâm
Tuyển cùng cô đối diện chợt cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đánh mạnh
vào, hô hấp không nổi, cho nên quên cả xông lên đưa cô xuống trước khi
cô mở miệng.
Phảng phất đã biết được đáp án của cô, nhưng không thể nào hành động.
Vào thời khắc lòng người sôi trào khó nhịn này, thân hình Ôn Nhung
chợt lung lay một cái, sắc mặt biến đổi, sau đó bắt đầu nôn thốc nôn
tháo.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán xuống, vị cồn trong rượu
thiêu đốt, Ôn Nhung gần như đứng không nổi, tối nay cô chưa ăn gì, bên
trong dạ dày ngoài rượu ra cũng chỉ có rượu, lúc này hầu như phun ra hết tất cả những gì đã uống vào xuống đất.
“Tiểu Nhung!” Đoạn Như Bích hoảng hốt chạy lên du thuyền, thấy bộ
dáng như quỷ này của Ôn Nhung thì thất sắc kinh hoàng: “Bà sao rồi? Tôi
đưa bà đi bệnh viện.”
“Đau….”
Lời còn chưa nói hết, Ôn Nhung lại ói ra, đến gọi là trời đất điên
đảo vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong nháy mắt đã trắng bệch.
Có vài người nữa chạy tới, Ôn Nhung vịn lan can đang muốn bò dậy, dưới chân chợt nhẹ bẫng, bị ngư