
được tìm thấy phải không?”
Nụ cười trên khuôn mặt cậu ta chợt trở nên khó hiểu.
“Tôi cũng chỉ nghe nói thế thôi.”
“Vậy thì, giờ tôi phải đi tìm một người ngay!” Bỗng chốc giọng nói của tôi trở nên gấp gáp.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ người nhìn thấy thời gian trên mặt đồng hồ có xuất hiện hay không cũng chẳng liên quan đến mình, vì dù sao mình cũng chỉ là một người qua đường mà thôi. Nhưng nếu Hứa Dực đang ở đây, nếu cậu ấy đang ở đây thì...
Tôi bất giác thấy lo sợ, hốt hoảng vô cùng.
Tôi chỉ sợ lúc này có người chỉ lên tháp đồng hồ và nhìn thấy thời gian trên ấy. Tôi sợ ngay cả lúc mình đã tìm thấy Hứa Dực rồi, cậu ấy đã đứng trước mặt tôi rồi nhưng lại vụt biến mất vào không trung như một làn sương trắng! Tôi sợ cả việc cậu ấy biến mất rồi sẽ không còn một “chuyến xe Fly” nào có thể đưa tôi đi hết bến này đến bến khác để tiếp tục hành trình tìm kiếm của mình...
Thế nên lúc này đây, tôi không được lãng phí dù chỉ một giây! Một giây cũng không được!
Nghĩ vậy, nên chưa kịp nói lời từ biệt tôi đã vội vàng lao vào dòng người bận rộn kia, bỏ lại chàng trai tốt bụng đã đưa tôi đi xem tháp chuông đồng hồ để tìm kiếm bất kỳ một hình ảnh hay một gương mặt quen thuộc nào. Nhất định tôi phải tìm thấy Hứa Dực và đưa cậu ấy trở lại thế giới của tôi trước khi thành phố này biến mất, nhất định phải tìm thấy!
Cửa hàng, đường phố, công viên, trên xe...
Không bỏ sót bất cứ địa điểm nào!
Hứa Dực ơi, xin cậu hãy mau ra đây đi, mau xuất hiện đi...
Không biết tôi tìm kiếm bao lâu, cứ chạy rồi lại dừng để thở, không biết đã nhận nhầm rồi lại phải xin lỗi bao nhiêu người rồi. Cứ liên tục như vậy đến khi tôi không dám chắc đó là bóng lưng của cậu ấy nữa. Tôi phải nhìn thật cẩn thận từng người qua đường, kể cả biết rõ rằng người đó không thể là cậu ấy, tôi cũng nhất định phải tự mình xác nhận mới thôi.
Tôi quyết không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể tìm thấy cậu ấy!
Nhưng đi ở đây khác với đi trong làn sương mù, dù không biết thời gian, nhưng vẫn biết mệt.
Thế nên, tôi đã thấm mệt...
Không biết đã bao lần tôi phải dừng lại thở lấy hơi vì không đi nổi nữa, giơ tay lên vén tóc mái, vô tình chạm vào giọt nước nơi khóe mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi kia giống như những chiếc kẹo bông mà Hứa Dực đã mua cho tôi, bầu trời thăm thẳm làm say đắm lòng người.
Hứa Dực, có phải cậu đang cố ý, cố ý trốn đi để tớ không tìm thấy cậu phải không?
Nhưng cậu đừng có mà xem thường tớ nhé.
Đừng xem thường lòng quyết tâm của tớ, cũng đừng hòng xem thường lòng kiên trì của tớ.
Và cậu cũng đừng xem thường... vị trí của cậu trong lòng tớ.
Ngước mắt nhìn lên, tôi phát hiện thấy, thật không ngờ, mình lại quay trở lại đúng vị trí này - dưới tháp chuông đồng hồ. Rất nhiều người đang giỏng tai lắng tai nghe tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc tích tắc.
Còn phía bên phải, ngay trước mặt tôi là lưng của một chàng trai.
Tóc dày đen nhánh, chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần bò màu xanh đậm, thân hình khá cao to. Hai tay đút túi quần, cậu ta cũng như bao người khác đang ngẩng mặt lên ngắm nhìn tháp chuông đồng hồ.
Sao hình ảnh này thân quen quá!
Tôi như người đang bị chìm dưới nước vừa ngoi lên khỏi mặt nước để hít thở bầu không khí trong lành, như người chết đuối tìm được cọc bám, con tim bỗng rung động lạ thường.
Đúng vậy, lòng tôi trào dâng một cảm giác xao xuyến.
Vì quá xúc động, nên mỗi bước tôi đi đều vô cùng thận trọng.
Vì sợ bước mạnh sẽ làm kinh động đến cậu ấy.
Một bước, hai bước, ba bước...
Càng gần hơn, trí óc tôi lại càng căng thẳng hơn, trái tim rung lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Hứa Dực, Hứa Dực, Hứa Dực...
Chính là người tôi vẫn nhung nhớ bao lâu nay.
Người ấy lúc này chỉ còn cách tôi vài bước chân thôi.
Tôi từ từ đưa tay ra, bởi vì lo sợ và hy vọng nên khẽ run rẩy, mỗi lúc một gần hơn. Tôi dừng lại để lấy thêm dũng khí rồi mới tiến lại.
Diệp Hy Nhã, chẳng phải mày đã mong đợi giây phút này từ lâu lắm rồi sao?
Nhất định mày phải làm được!
Tôi tự động viên mình, rồi hít một hơi thật sâu, từ từ đưa tay về phía trước.
Đúng lúc tay tôi chạm vào lưng cậu ấy, thời gian như ngừng trôi, tim tôi như ngừng đập.
Cậu ta giật mình đứng ngây ra một lúc rồi mới từ từ quay đầu lại.
“Hứa...”
Tôi căng thẳng quá đi mất, lộ trình tìm kiếm đã khiến tôi hao tâm khổ tứ bây lâu nay đến lúc này đã có thể kết thúc rồi sao?
Liệu cậu ấy có ôm tôi vào lòng không nhỉ? Hay cậu ấy sẽ gọi tên tôi trước?
Thật từ từ, khuôn mặt cậu ấy dần dần hiện lên rõ ràng trước mắt tôi.
“Lại là cậu à?”
Bất giác tôi giật nảy mình, khuôn mặt người ấy không phải người tôi đang tìm kiếm.
Không phải Hứa Dực mà chính là chàng trai tốt bụng đã giúp tôi trả tiền nước tôi mới quen ban nãy.
Cái tên “Hứa Dực” chuẩn bị bật khỏi miệng, tự dưng bị nén lại trong cổ họng, khiến cổ họng tôi như bị nghẹn ứ, đau nhói.
Không phải là cậu ấy, không phải cậu ấy, không phải...
Chàng trai kia chỉ mỉm cười im lặng như đang chờ tôi nói trước. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn hỏi: Cậu tìm thấy rồi phải không?
Tôi chỉ lắc đầu, lắc thật mạnh