XtGem Forum catalog
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323711

Bình chọn: 10.00/10/371 lượt.

không khiến cho người ta cảm thấy cô độc nữa, mà giống như được truyền thêm sinh khí của sự sống mãnh liệt, vô cùng rực rỡ.

Nhưng tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy cũng sẽ giống như Cố Hạo Thần, xuất hiện rồi lại biến mất sao? Tôi muốn hỏi cậu ấy rất nhiều điều, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.

“Đồ ngốc , mình đưa cậu đi thả diều nhé?” Ánh mắt của Triệt Dã vẫn dịu dàng như trước đây.

“Thả diều?”

Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Bây giờ đang là buổi tối cơ mà! Ngoài bầu trời đầy sao và những con đom đóm ra, dưới bầu trời đêm này có nhìn thấy gì nữa đâu!

“Đúng vậy, thả diều.” Triệt Dã đưa tay ra trước mặt tôi.

Tôi nắm chặt tay cậu, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay.

Còn gì phải đắn đo nữa? Nguyên Triệt Dã, người đã mang đên điều kỳ diệu cho tình yêu của tôi, có điều gì mà cậu không thể làm được cơ chứ?

Chỉ cần tôi tin tưởng cậu ấy, tin tưởng một cách vô điều kiện là đủ rồi!

Tôi mỉm cười, gật đầu nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh Triệt Dã, thì làm gì mình cũng đồng ý”.

“Hy Nhã ngốc.” Nụ cười của cậu lúc này khiến cả bầu trời tối sầm lại.

Quả thực Triệt Dã không giống như trước đây nữa.

Trước đây, cho dù cậu cười thế nào đi chăng nữa, trong mắt cậu vẫn luôn ẩn giấu nỗi buồn và nỗi cô đơn, nhưng bây giờ, mắt cậu trong veo và ấm áp, không có chút ưu sầu nào.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Triệt Dã hỏi.

“Đang nghĩ về cậu đấy, cậu đã thay đổi đến độ khiến người ta càng cảm thấy yên tâm khi dựa vào cậu.” Tôi đưa mắt nhìn, Triệt Dã đã cầm trong tay một thứ gì đó.

Đó là...

“Ha ha ha, thay đổi vì muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Hy Nhã đấy. Nhìn xem, đây là con đom đóm lớn nhất trên thế giới mà mình đã làm cho Hy Nhã ngốc nghếch đấy.” Triệt Dã đưa cánh diều hình đom đóm ra trước mặt tôi, chớp chớp mắt, nói: “Cậu có thích không?”.

Lại một lần nữa, tôi bị nụ cười của cậu làm cho mê hoặc, tôi ngẩng mặt gật đầu: “Thích lắm”.

Bất kể cậu tặng cho tôi cái gì, tôi cũng đều thích, bất kể là dây treo di động hình con ếch, hay chú cá vàng sống vui vẻ trong bể cá, hay đôi tượng sứ hình hai cụ già...

Tôi đều thích!

Nhưng cái mà tôi thích hơn cả chính là người thanh niên đang đứng trước mặt tôi đây, mái tóc màu vàng, mắt màu nâu, nụ cười rực rỡ hơn ánh nắng, mỗi nét đẹp trên khuôn mặt cậu đều khiến trái tim tôi rung động.

Triệt Dã đặt cuộn dây diều vào tay tôi, nói: “Đồ ngốc, tuy là chân hơi ngắn, nhưng vẫn phải cố gắng chạy nhanh lên một chút, nhớ chưa”.

Hừ...

Đáng ghét! Lại chế nhạo tôi đây mà, chân tôi có ngắn lắm đâu!

“Không có một chút gió nào thì diều có bay nổi không?” Tôi bĩu bĩu môi.

Cậu ấy xoa đầu làm tóc tôi rối bù lên.

“Ngốc ạ, cậu không nhìn thấy khắp nơi đều có đom đóm sao?”

“Thế... thì sao?” Tôi bị cậu làm cho rối tung hết cả, thả diều và đom đóm thì có liên quan gì đến nhau chứ?

Triệt Dã vừa cười vừa nhìn lên trời.

“Cánh của các con đom đóm cứ vỗ liên tục, thế chẳng phải sẽ tạo ra gió sao?”

“...”

Sáng kiến này quả là rất hay.

“Không muốn cùng mình phá vỡ rào cản sao?” Triệt Dã vỗ vỗ vào vai tôi.

Phá vỡ rào cản?

Tôi hiểu ra và vội mỉm cười. Được, Triệt Dã, mình và cậu cùng nhau phá vỡ rào cản nhé.

Nguyên Triệt Dã giơ cao cánh diều, lùi lại mấy bước, búng tay tách một cái, hét to lên với tôi: “Hy Nhã ngốc, mau chạy đi!”.

Cùng với giọng nói của cậu ấy, không biết gió từ đầu thổi tới, sức gió cứ mạnh dần lên. Còn tôi thì phối hợp theo hướng dẫn của Triệt Dã, chạy nhanh về phía trước.

Gió này, đúng là... do những con đom đóm vỗ cánh tạo ra thật sao?

Hay là do tôi và Nguyên Triệt Dã đã cùng nhau phá vỡ rào cản của tự nhiên?

Cánh diều bay lượn êm ả trong bầu trời đêm, tôi vui đến mức nụ cười luôn nở trên môi.

Nguyên Triệt Dã, chúng ta đã không chỉ phá vỡ rào cản của tự nhiên, đúng không?

...

Diều bay rất cao, nhưng tôi vẫn nhìn thấy nó phát ra ánh sáng, giống như một vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, rọi sáng cả thế giới và cũng soi sáng trái tim tôi.

“Triệt Dã, cánh diều có thể phát sáng...” Tôi vui mừng reo lên.

“Đồ ngốc, cậu tin cánh diều có thể phát sáng thật đấy à?” Triệt Dã mỉm cười.

“Hả?”

“Vì lúc trước mình đã bôi lên diều một lớp giống như loại bột huỳnh quang, như vậy diều mới có thể phát sáng trong đêm được.”

“Nhưng... không có gió...”

“Ha ha, vì trong không gian kỳ lạ này, diều không cần có gió cũng có thể bay lên được.”

“Hic...”

Thế là tôi lại bị lừa, nhưng nhìn nụ cười của cậu ấy, tôi không tài nào mà giận cậu ấy được.

Bị cậu ấy đánh bại rồi!

Tôi ngửa mặt lên nhìn cánh diều bay lượn trong không trung, trong lòng bỗng trào dâng bao cảm giác rất kỳ lạ.

Trước đây, đối với tôi, Triệt Dã giống như cánh diều này, bay rất cao và rất xa, không có cách nào với tới được. Không, có lẽ vẫn còn một điểm nhỏ không giống nhau, chỉ cần thu gọn dây diều thì cánh diều sẽ lại nằm gọn trong tay người thả, nhưng giữa tôi và Triệt Dã lại không hề có một sợi dây như vậy để kéo lại.

Vậy thì hạnh phúc của tôi bây giờ liệu có giống như ánh trăng in bóng trên mặt nước, sẽ có lúc bị tan ra không?

Nghĩ đến đây, trái tim tôi nhói đau như bị kim châm.

“Cậu có thích cánh di