
n tăn trong mắt. Liếc nhìn nửa ly sữa nóng bên cạnh
bàn, cầm lên, chậm rãi uống vào.
Chất lỏng ấm áp, mùi sữa thơm nồng xông vào mũi, đây là ly sữa tươi ngon nhất
Kiều Tâm Du cô đã từng uống.
Xin lỗi, tha thứ cho em vì đã cố tình gây sự, tha thứ cho em đã không nói lý
lẽ. . . . . . Bởi
vì em thật không biết mình liệu còn có cơ hội nào để được tùy hứng với anh
không.
Trong thế giới bóng tối, không còn bóng dáng của hắn, cô phải kiên cường mạnh
mẽ hơn.
Nhưng, nếu thế giới của cô không có hắn, cô cũng không tìm được lý do để gắng
sức làm cho bản thân mình kiên cường hơn.
Có lẽ, cô nên tiếp nhận giải phẫu, giữ chặt lấy hi vọng 50% này, cùng nó đọ sức
một lần.
Bên tai truyền đến âm thanh của chiếc xe hơi đang khởi động, một tiếng gào thét
phát ra, chốc lát, nó đã đi xa.
Đã trễ thế này, hắn còn đi đầu?
Hắn đi tới nơi nào rồi, hắn đi đâu, tìm ai, tối nay liệu có về không? Kiều Tâm
Du vẫn nhịn không được, quan tâm hắn.
————
Câu Lạc Bộ Hoàng Đình vẫn náo nhiệt như cũ.
Những bóng dáng đang lay động, ánh đèn chập chờn, hương rượu thuần túy. . . . . . gắn kết với nhau tạo nên một thế giới mê ly huyền
ảo, dường như tại đây mọi người có thể vứt bỏ tất cả phiền não, buông thả tất
cả áp lực.
Nhâm Mục Diệu khóa chặt đôi mày rậm, uống vào một ly rồi lại một ly rượu. Khắp
người bao phủ bởi một hơi thở vương giả tôn quý, khiến đông
đảo các cô gái tới trước mặt hắn chào hỏi. Nhưng, thứ hắn đáp lại chỉ có một chữ “Cút”, làm những cô gái xinh đẹp
kia sợ tới mức hoa dung thất sắc.
“Mục Diệu! Cậu đi uống rượu giải sầu mà không chịu gọi cho tôi nhé.” Đinh Hạo
Hiên mang theo vài phần men say, bước tới bên cạnh Nhâm Mục Diệu, một tay khoác
lên bả vai hắn.
Nhâm Mục Diệu tiếp tục uống ly Whisky tiếp theo, lạnh lùng khạc ra một chữ,
“Cút!”
“Có người anh em nào giống như cậu sao? Tôi đã đủ đau lòng rồi, cậu lại còn bảo
tôi cút.” Thân thể Đinh Hạo Hiên lảo đảo, ợ ra một hơi rượu.
“Cậu cũng có lúc đau lòng à?” Đuôi lông mày Nhâm Mục Diệu giương lên, vẻ mặt
tràn đầy kinh ngạc.
Đinh Hạo Hiên bình thường làm cho người ta có cảm giác quá mức chơi bời, không
bao giờ làm việc đàng hoàng, lắm mồm, thích lo chuyện bao đồng. Hắn cũng sẽ có lúc phiền lòng ư, thật là một chuyện ly
kỳ.
Nhâm Mục Diệu thuận miệng trêu: “Bị phụ nữ bỏ à?”
“Làm sao cậu biết?”
Anh tuấn, không chấp
nhất, phong lưu phóng khoáng, đó là Đinh Hạo Hiên, từ trước đến giờ chỉ có hắn
đá phụ nữ, chưa bao giờ tới phiên phụ nữ đá hắn.
“Trên mặt của cậu có mấy con chữ to này ——” Nhâm Mục Diệu chỉ vào khuôn mặt của
hắn nói: “Tôi đã bị phụ nữ đá rồi.”
“Stop!” Đinh Hạo Hiên đẩy tay hắn ra, “Ngày hôm qua tôi đã lên giường với gái
nhà lành.” Giọng điệu của hắn vui mừng như phát hiện ra mỏ vàng vậy.
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng mở miệng, “Chúc mừng chúc mừng! Lại có con cừu nhỏ
thuần khiết tiến vào trong bụng tên đại sói xám phong lưu cậu, kiếp trước cậu
đã luyện thành công mệnh ‘phân chó’.”
Sắc mặt Đinh Hạo Hiên trầm xuống, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Thì
cũng do con trai con gái bảo bối nhà cậu gây ra - chuyện tốt này!”
“Khả Khả Nhạc Nhạc?” Đôi mắt đen lạnh của Nhâm Mục Diệu dần dần có một nhịp
sống, “Tụi nó lại nhuộm tóc cậu sang màu trắng à?” Nói xong, hắn tò mò muốn vò
vò lật lật mái tóc đen nhánh sáng chói của Đinh Hạo Hiên.
Đinh Hạo Hiên lập tức đánh rớt tay hắn, nghĩ đến đây lại tức nổ máu, “Tôi nghĩ
một khi quan hệ với gái nhà lành, cô ấy sẽ la hét gây lộn muốn tôi chịu trách
nhiệm. Kết quả, khi cô ấy nhìn thấy mái tóc bạc trắng của tôi lập tức khóc lớn,
lại còn gọi tôi là ‘ông nội*’. . . . . .” Đinh
Hạo Hiên tỏ vẻ mặt khổ sở.
(*):
người Trung Quốc luôn gọi những người đàn ông cao tuổi là “ông nội” dù đó không
phải là người nhà, chứ không gọi mỗi tiếng “ông” như người Việt Nam
“Vậy không phải rất tốt sao?” Nhâm Mục Diệu tiếp tục
uống rượu giải sầu, “Cô ta sẽ không bắt một người đàn ông mà cô ta gọi là “ông
nội” chịu trách nhiệm với mình, hay nói ‘ông nội, ông nhất định phải lấy
cháu’!”
Đinh Hạo Hiên khổ não cúi gầm mặt, tay bừa bộn vò vò tóc, “Nhưng tôi đâu có
muốn cô ấy trốn tránh tôi~~~”
Nhâm Mục Diệu kinh hãi, “Thằng này, cậu trúng độc rồi, không thể cứu được.”
Mái tóc giả không chịu được cơn giày vò của Đinh Hạo Hiên, dần dần tuột xuống,
Đinh Hạo Hiên trực tiếp cầm mái tóc giả lên, ném ngay xuống đất, “Ngay bây giờ
tôi sẽ đi nói rõ với cô ấy.”
“Một màn thổ lộ quá đỗi chân tình, nhưng, long trọng một chút vẫn tốt hơn.”
Nhâm Mục Diệu dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn chằm chằm, “Tôi cảm thấy chỉ số IQ
của cậu bây giờ không phải số lẻ, mà là số âm.”
Lời của Nhâm Mục Diệu như đổ ngay một chậu nước lạnh vào đầu Đinh Hạo Hiên, hắn
hơi sững sờ, hỏi: “Có ý gì?”
“Cậu xem thử giờ là mấy giờ? Cô gái nhỏ nhà lành của cậu không cần ngủ sao?”
Nhâm Mục Diệu chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay khảm kim cương giá trị xa xỉ.
Thời gian, trong lúc bất tri bất giác đã vào lúc rạng sáng.
“Đúng rồi, đã trễ thế này, sao cậu còn chưa về nhà với vợ yêu?”
Nhâm Mục Diệu nhớ tới nỗi phiền lòng, chân mày khẽ