Pair of Vintage Old School Fru
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324973

Bình chọn: 9.00/10/497 lượt.

lấy thuốc giúp mẹ nha!”

“Không cần!”

Hiển nhiên, chiêu này của Khả Khả cũng vô dụng.

Hai tiểu ác ma đưa ánh mắt nhìn về phía Nhâm Mục Diệu, chỉ có thể gửi gấm hi

vọng cho hắn làm Kiều Tâm Du hết giận.

Nhâm Mục Diệu nhận được sự trông ngóng của con trai và con gái, vội mở miệng ——

“Anh muốn nói gì?” Đôi mắt trong veo của Kiều Tâm Du nhìn chằm chằm hắn.

“Khụ, khụ...” Nhâm Mục Diệu hắng giọng, “Ừm, tối hôm qua em ngủ ngon không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt Kiều Tâm Du thoáng chốc ửng hồng, lúng túng

không dám nhìn thẳng vào mắt Nhâm Mục Diệu.

“Mẹ, mặt của mẹ đỏ ửng rồi, mẹ sốt sao?” Nhạc Nhạc tò mò hỏi.

“Mẹ, tối hôm qua mẹ ngủ không ngon, nên bị cảm lạnh à?” Khả Khả phỏng đoán.

Lần này, mặt Kiều Tâm Du càng thêm đỏ, ngay cả cổ cũng có phần hồng hồng.

“Cha, cha, mẹ sốt rồi, cha còn không mau đưa mẹ đến bệnh viện đi.” Nhạc Nhạc

càng không ngừng kéo kéo ống tay áo của Nhâm Mục Diệu.

“Nhạc Nhạc, mẹ không sốt, mẹ chỉ... Xấu hổ.” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu chứa đựng

một nụ cười gian tà.

Kiều Tâm Du biết trong lòng ba người này đang tính toán điều gì, muốn cười cợt

cô đúng không! Cô còn lâu mới sập bẫy, “Nói mau đi! Ba người đang giấu tôi

chuyện gì hả?”

“Ông ngoại mua vé máy bay cho con và Khả Khả, tiễn con lên máy bay, chú Lạc Y

đã đưa sẵn cho chúng con địa chỉ của cha, mợ Dạ Mị thì giúp chúng con sửa soạn

lại hành lý...”

Kiều Tâm Du cười nhạt một tiếng, nhíu mày, “Tốn nhiều công sức quá nhỉ, cả nhà

lại tổng động viên ‘chỉnh’ tôi!”



“Mẹ, chúng con nào có ý

chỉnh mẹ, chúng con vì hạnh phúc của mẹ mà vượt đường ngàn dặm xa xôi, để hai

người làm hòa với nhau, chúng con vì nghĩa lớn, lao tâm lao lực đến thế, nên mẹ

đừng giận chúng con nhé!” Nhạc Nhạc bĩu môi, mặt uất ức.

“Các con thật sự đã vì nghĩa lớn mà lao tâm lao lực, mẹ liệu có nên phát văn

bằng cho các con không?” Kiều Tâm Du thở dốc nói.

Cô thật là không ngờ mình ngốc nghếch như vậy, hết lần một tới lần hai, hết lần

hai tới lần ba rơi vào bẫy của Nhâm Mục Diệu, lần trước do Đinh Hạo Hiên và Ám

Dạ Tuyệt hợp lực với nhau nên thôi không sao, nhưng lần này lại do con trai và

con gái cô gây nên.

Đôi mắt tối đen của Khả Khả nhìn sang Nhạc Nhạc, len lén đưa cho cô bé một ánh

mắt.

Nhạc Nhạc lập tức hiểu ý, há mồm ra, “Oa, oa... Con chỉ muốn có cha thôi mà!

Các bạn ở nhà trẻ ai cũng có cha mà con lại không có. Bọn chúng đều nói con và

Khả Khả là hai đứa trẻ mà cha không cần, oa oa... Chúng con đâu phải vậy... Cha

chỉ không biết tới sự tồn tại của chúng con thôi, chúng con tới gặp cha là một

việc sai sao?” Nhạc Nhạc khóc, la hét.

Gương mặt vốn chứa đầy sự hờn giận của Kiều Tâm Du dần dần trở nên hòa hoãn,

nét bi thương phủ đầy trên gương mặt tinh xảo của cô .

Đúng! Cô chính là người sinh ra Khả Khả Nhạc Nhạc, nhưng cô không thể ích kỷ để

cuộc sống của bọn chúng không có sự hiện diện của người cha, làm tuổi thơ của

hai đứa trẻ vĩnh viễn thiếu sót.

Nhâm Mục Diệu thấy vẻ mặt của Kiều Tâm Du dần mềm mại, âm thầm giơ ngón tay cái

lên, không ngờ tiếng khóc của Nhạc Nhạc lại có ‘uy lực’ khổng lồ như thế.

Hắn ôm lấy Nhạc Nhạc, cẩn thận lau vệt nước mắt trên khuôn mặt đáng yêu ẩn nét

tươi cười của con bé, “Nhạc Nhạc, đừng khóc, đừng khóc... sau này cha sẽ không

rời xa con.”

“Ai!” Kiều Tâm Du thỏa hiệp, thở dài một cái, “Chuyện này mẹ có thể không để ý,

nhưng, tóc của chú Đinh Hạo Hiên có phải do các con giở trò quỷ hay không?”

Khả Khả đối mặt với Kiều Tâm Du chỉ có thể thành thật khai báo, “Con chỉ thêm

một ít nguyên liệu vào thuốc nhuộm tóc mà thôi.”

“Hả? Cái này không phải là sáp chải tóc quá hạn ư?” Đinh Hạo Hiên kinh ngạc,

hai mắt cũng sắp rớt xuống.

“Nó là thuốc nhuộm tóc quá hạn, nếu là sáp chải tóc thì ai dám mua? Dễ bị lừa

đến vậy, chú thực ngốc!” Nhạc Nhạc hướng hắn le lưỡi một cái.

Kiều Tâm Du nghiêm mặt, “Nhạc Nhạc, lễ phép mẹ dạy con đâu rồi hả? Mau biến tóc

chú Đinh trở lại như cũ đi!”

Khả Khả giơ hai tay đầu hàng, “Cái này là kết quả tình cờ sau một cuộc thử

nghiệm thất bại của con, bây giờ vẫn chưa có thuốc khiến màu trắng này trôi

đi.”

“Không thể nào?” Bộ mặt dữ tợn của Đinh Hạo Hiên vặn vẹo lại, hắn đích thực là

một chàng trai tuổi trẻ tài cao mà, không muốn làm ông lão với mái tóc trắng

xoá đâu.

Nhạc Nhạc gật đầu một cái, “Dùng nước rửa không trôi hết đâu, không chỉ có thế,

nếu muốn dùng những loại thuốc nhuộm trên thị trường nhuộm lại thì cũng không

chắc có thể lên màu.”

“A ——” Đinh Hạo Hiên thống khổ thét chói tai, “Không có mặt mũi ra ngoài gặp

người ta rồi.”

“Cháu cảm thấy, chú ra ngoài sẽ hù dọa các em nhỏ mất, buổi tối ra ngoài còn có

thể bị tưởng nhầm là quỷ, vì sự an toàn của mọi người, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi

trong nhà thì tốt hơn”.

“Để tỏ lòng áy náy, cháu có thể đưa ra ba đề nghị rất hữu dụng cho chú!” Khả

Khả lưu loát trần thuật từng điều một, “Một là, chú có thể mua thật nhiều tóc

giả, mỗi ngày tùy tâm trạng, đổi từng kiểu một. Hai

là, chú có thể lựa chọn phương pháp ‘một lần vất vả suốt đời nhàn nhã’, trực

tiếp cạo sạch mái tóc trắng này. Ba là, không quan tâm tớ