
à phỉ báng cái mông của tôi.”
Kiều Tâm Du dựa nửa người trên tường, như đang xem một màn kịch, lười biếng
nhìn biểu tình khoa trương trên mặt cô ta, “Thăm thú đủ chưa, có thể đi rồi
chứ?” Giọng nói mềm yếu bất lực, bắt Kiều Tâm Du đối phó với hạng người tự cho
mình là tâm điểm, vô liêm sỉ này, thật sự là vô lực mà.
Lấy kinh nghiệm Kiều Tâm Du đối với loại phụ nữ này, ắt hẳn nếu tối nay cô ta
không phê bình từng món đồ, từng góc phòng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi.
“Vẫn chưa!” Kiều An Mạn trực tiếp nói.
Kiều An Mạn nghênh ngang đi vào phòng ngủ của Kiều Tâm Du.
“Con người này, sao lại có thể như vậy. . . . .
.” Kiều Tâm Du bước nhanh về phía trước, ngăn cô ta lại, nhưng Kiều An Mạn đã
tiến vào trong rồi.
“Ôi! Gian phòng nhỏ như vậy, cô có cảm giác mình đang ngủ trong ổ chó không?”
Kiều An Mạn thở dài lắc đầu một cái, đôi con ngươi đen mang theo tia sáng sắc
bén lóe sáng, liếc nhìn thấy thứ đang tỏa ra ánh hào quang trên gối đầu, đôi
mắt cô ta thoáng chốc sáng lên.
Cô di chuyển bước chân, như không có việc gì, chậm rãi tới gần nó, “Sao cô lại
tới nước này chứ? Thằng đàn ông mua cô đâu? Đúng rồi, anh ta hình như tên là
Nhâm Mục Diệu, tổng giám đốc tập đoàn Nhâm Thị thì phải, anh ta nhiều tiền như
vậy, cô phục vụ anh ta bao lâu nay, chẳng lẽ cũng không cho cô tiền chia tay
sao?”
Vừa nghe đến ba chữ ‘Nhâm Mục Diệu’, đôi mắt Kiều Tâm Du bỗng chốc ảm đạm, nỗi
chua xót trong lòng cô sôi trào, cô cúi đầu, che giấu lớp màng ẩm ướt nơi đáy
mắt.
Kiều An Mạn chớp lấy cơ hội, nhanh chóng cúi người xuống, tay mở nhanh ra, lấy
thứ phát ra luồng sáng bạc lấp lánh nhét vào túi.
“A! Tôi quên mất, cô là món hàng được bán cho anh ta mà, lúc đầu anh ta đã tốn
năm ngàn vạn mua cô, sao lại có thể chịu tốn thêm tiền trên người cô nữa chứ?
Năm ngàn vạn ai. . . . . . Sao cô lại có thể tự do nhanh như vậy?” Con
ngươi Kiều An Mạn xoay chuyển một cái, “Chắc không phải cô trốn ra đó chứ?”
“Không phải!” Kiều Tâm Du nhanh chóng đáp lời, chặn đi ý nghĩ trong đầu cô ta,
“Nhìn đủ chưa, có thể đi rồi chứ? Tôi mệt lắm, muốn ngủ!”
Kiều An Mạn chậm rãi dời bước ra khỏi phòng ngủ của Kiều Tâm Du, đột nhiên xoay
người hỏi: “Phương Đình có biết cô ở đây không?”
“Không biết!” Kiều Tâm Du lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, “Đừng nói với anh
ấy đó!”
“Nói nhảm!” Kiều An Mạn vênh váo đắc ý nói. Cô không tốt bụng như vậy đâu, để
cho Phương Đình biết tình cảnh của cô ta, sau đó sẽ bay đến bên cạnh cô ta à,
còn lâu.
“Được rồi, cũng đã khuya
lắm rồi, mắt tôi cũng có chút dơ. Ai! Thật đúng là hạng người gì thì nên sống ở
nơi ấy.” Kiều An Mạn nhảy ra khỏi cửa, trên khuôn mặt bị lớp phấn trang điểm
đậm che lấp hiện lên nụ cười, “Tôi cảm thấy nơi này rất hợp với cô!”
“Rầm!” Kiều Tâm Du tiện tay sập cửa.
Hôm nay thật sự rất mệt, cô thế nào lại gặp phải cô ta chứ. Kiều Tâm Du tức
giận, hít sâu, lập tức đem việc không vui vừa rồi quên mất, vì loại người như
vậy mà tức giận quả thật chính là tự rước khổ vào mình. Cánh môi mềm mại của
Kiều Tâm Du khẽ giương lên, thành một nụ cười nhạt thản nhiên.
Cảm giác toàn thân đều eo mỏi lưng đau, cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, “A!” Trên cổ
truyền tới cảm giác đau đớn.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau lau vết thương trên cổ, máu đã khô cứng lại, “Sao
mình lại quên chứ?”
Kiều Tâm Du đi vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, mặc dù vết thương đã
không còn chảy máu, nhưng vết máu đã uốn lượn thành một vệt máu dài rất kinh
người, “Liệu người ta có nghĩ mình bị Vampire cắn không nhỉ?” Một ý niệm đột
nhiên thoáng qua đầu Kiều Tâm Du, cô đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần
‘tự tiêu khiển’.
Cầm khăn lông ướt lên lau chùi sạch vết máu đã khô lại kia, từng chút từng chút
một.
Đêm khuya tối đen cô độc, trong sâu thẳm cùng với rộng lớn, nơi yếu ớt nhất
trong lòng Kiều Tâm Du đã bị đánh bại, mũi cô chua xót, hốc mắt ngập đầy lệ.
Dường như toàn bộ nước mắt của cô đã được tụ tập về đó, chỉ cần một thoáng xúc
động, nó sẽ tùy thời tùy chỗ tuôn trào. . . .
. .
Không biết Nhâm Mục Diệu hiện giờ có ổn không?
Cô cứ như vậy không nói lời nào mà rời khỏi, hắn sẽ không giận điên lên chứ?
Hắn có tìm cô không. Có hay không đây?
Rất nhiều nghi vấn mỗi ngày đều chạy tán loạn trong lòng cô, như một ấm nước
sôi nhưng vẫn được đun nóng liên tục, không ngừng khuấy động nên những bọt bong
bóng.
Bỏ đi —— là vì muốn quên, nhưng, Kiều Tâm Du phát hiện mình không những không
thể quên hắn, ngược lại thời gian càng trôi qua, cô càng khắc ghi hắn vào lòng
mình càng thêm sâu. . . . . .
Làm sao bây giờ? Kiều Tâm Du cô làm sao mới có thể dừng yêu thương hắn? Kiều
Tâm Du cô làm thế nào mới không nghĩ về hắn nữa đây?
————
“Dịch Tuấn! Anh đọc báo hôm nay chưa? Cổ phiếu tập đoàn Nhâm Thị đã bắt đầu rớt
giá.” Lương Tử Ngưng thấy Nhâm Dịch Tuấn đến thăm bệnh lập tức kích động không
thôi.
Trải qua hai tuần lễ điều dưỡng, thương thế của Lương Tử Ngưng đã khôi phục lại
rất nhanh. Có thể là vì tiềm thức đã tác động tốt tới cô, cô muốn
khỏe nhanh một chút, tranh thủ xuất viện sớm một chút, để ma