Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323264

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

khinh thường và tự hào.

Quả đúng là việc đem hai người ra so sánh thường khiến cho người ta tức điên, thấy Lý Hoan có vẻ hứng thú như vậy, Thần Quang không muốn che giấu sự đắc ý của mình nữa.

Lý Hoan khẽ cười với vẻ không mấy để ý đến điều đó: “Xem thái độ của anh, dường như anh rất bất mãn với tôi?”.

Thần Quang cười, đáp: “Quên không nói với cậu, nhận xét của Tiểu Đa về cậu là người bội tín. Cậu đã bán đứng cô ấy, lại còn thông đồng với chị tôi để xử lý tôi, xét về công hay tư, hình như tôi chẳng có lý do gì để không bất mãn với cậu”.

Lý Hoan cười hì hì: “Hình như anh lớn hơn tôi hai tuổi, đúng không?”.

Thần Quang ngây ra. Lý Hoan khẽ gõ ngón tay lên bàn, dường như đang nghĩ tới một chuyện rắc rối, sau cùng vẫn mỉm cười nói với Thần Quang: “Nếu nói với anh, anh phải cung kính gọi tôi, một người ít hơn anh hai tuổi mà anh rất bất mãn gọi một tiếng ‘Anh rể’, liệu anh có cảm thấy khó khăn không?”.

Như bị giáng một nhát búa vào đầu, Thần Quang không thể tin được, lắp bắp: “Cậu nói là anh rể? Gọi cậu là anh rể?”.

Lý Hoan cảm thấy rất thú vị trước phản ứng của Thần Quang: “Bây giờ là anh rể dự bị, một thời gian không lâu nữa sẽ thành anh rể chính thức”.

Thần Quang hỏi lại với vẻ không tin được: “Chị gái tôi? Cậu với chị gái tôi?!”.

“Đúng, Vũ Văn Thần Hy và tôi đã quyết định kết hôn!”

Vũ Văn Thần Quang nhìn ra ngoài, trời quang đãng, nhìn vào trong phòng làm việc thấy không có gì khác thường, không biết chỗ bất thường ở đâu. Anh lớn tiếng gào lên: “Chị gái tôi lớn hơn cậu ba tuổi!”.

Tiếng của Thần Quang to đến mức làm Lý Hoan thấy chói tay, bèn đưa tay chỉnh lại những thứ trên bàn bị rung lên, rồi mỉm cười nói với Thần Quang: “Gái hơn ba, ôm gạch vàng, những cô gái dù xinh đẹp thế nào sau mười năm, tám năm cũng trở thành khô héo, Thần Hy quyết định không lãng phí thêm một ngày nào nữa, mà nhanh chóng lấy tôi! Điều kiện rất hậu hĩnh, trong đó có một điều kiện khiến tôi rất vừa lòng, đó là Tiểu Đa sẽ trở thành em dâu của tôi, sẽ gọi tôi là anh rể!”.

Thần Quang gầm lên: “Vũ Văn Thần Hy đâu rồi, mau ra đây!”.

Lý Hoan bước tới vỗ vai anh: “Vợ của tôi, chị gái của anh, quyết định rửa tay gác kiếm để chăm lo cho chồng con. Từ nay về sau, văn phòng làm việc này sẽ là địa bàn của anh, tôi đến để thông báo với anh điều đó”.

Lý Hoan vừa cười vừa lắc đầu, trước khi đi còn thở dài nói: “Nếu như anh có thể thuận lợi lấy Tiểu Đa về, bốn người chúng ta sẽ bỏ phiếu kiểu gì nhỉ? Tiểu Đa nhìn chị Thần Hy nhỏ nước dãi còn nhiều hơn tôi. Chà, chà”.

Trong lòng Thần Quang dậy lên một niềm phẫn nộ to lớn. Gọi gã này là anh rể?

Anh thần người một hồi lâu, Vũ Văn Thần Hy cũng đã đến lúc lấy chồng, anh rất vui vì chị mình tìm được nơi gửi gắm, nhưng, Lý Hoan? Anh rể? Anh cảm thấy rất khó chịu, trong chốc lát không thể nào chấp nhận được.

Cũng chẳng thể nghĩ nhiều, những việc phải làm còn rất nhiều, đầu óc cần để lo cho việc công.

Thần Quang vội vàng giải quyết cho xong công việc. Anh muốn gặp Tiểu Đa. Cô gái có thể an ủi, xoa dịu anh.

Phạm Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu đang ngồi vừa xem tivi vừa nói chuyện. Tiểu Đa mở cửa cho Thần Quang vào, rồi luôn miệng hỏi anh đã ăn cơm chưa, có khát không. Vũ Văn Thần Quang nghe vậy, thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cảm giác ấm ức của việc Lý Hoan bảo anh phải gọi một tiếng “anh rể” không còn khó chịu như trước nữa. Sau khi chào Phạm Triết Lạc xong anh cầm chén trà lên uống.

Phạm Tiểu Đa thấy anh uống vội vàng mà thương, liền hỏi: “Sao anh lại uống như vậy?”.

Thần Quang cười, đáp: “Hôm nay chị không có mặt, bận túi bụi nên không có thời gian uống”.

Vừa vào đến cửa, Thần Quang đã nhìn thấy Ngô Tiêu, anh không muốn để ý đến đồ “yêu tinh” đó. Anh chỉ nói chuyện với Phạm Triết Lạc và Phạm Tiểu Đa, coi như không có mặt của Ngô Tiêu. Thần Quang nghĩ, may mà Tiểu Đa vẫn sáng suốt, chưa bị cô ta xui khiến, làm cho hư hỏng.

Ngô Tiêu cứ nhìn Vũ Văn Thần Quang, cô ấy trừng mắt lên với Phạm Triết Lạc một cái, ý bảo cậu nhúng tay vào ít thôi. Phạm Triết Lạc khoái trí nhìn vẻ dữ dằn của Ngô Tiêu, bụng nghĩ thầm, dù sao thì trị cậu ta cũng chẳng có gì là xấu, mình sẽ chờ xem kịch hay.

Nghĩ thế nên Ngô Tiêu nói với Thần Quang: “Nghe nói anh đã qua cửa ải của Phạm Triết Lạc một cách dễ dàng?”.

Thần Quang bèn cười: “Gặp mai thôi”.

Ngô Tiêu hất cằm, mắt trợn lên: “Qua được cửa ải của anh Sáu, anh tưởng là xong rồi chắc? Còn cửa ải của chị Sáu này anh vẫn chưa qua đâu”.

Ngụm trà trong miệng Vũ Văn Thần Quang phì ra. Anh trừng mắt nhìn Ngô Tiêu, hôm nay sao thế nhỉ? Ai cũng đòi làm bề trên của mình?

Phạm Triết Lạc cảm thấy câu nói đó của Ngô Tiêu rất bùi tai, còn Phạm Tiểu Đa lại cảm thấy Ngô Tiêu mà lấy anh trai mình đúng là một việc đại hỷ, nên rất vui. Duy nhất chỉ có Thần Quang đang trừng mắt lên nhìn Ngô Tiêu.

Ngô Tiêu đắc ý, nói: “Anh quên rồi à, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ là chị dâu của Tiểu Đa, căn cứ theo thời gian đến để mà phân chia thứ bậc, anh phải gọi tôi một tiếng cung kính: Chị dâu!”.

Thần Quang nhìn cô gái cũng chỉ trạc tuổi Tiểu Đa, gọi cô ta là chị dâu? Đổi lại nếu


pacman, rainbows, and roller s