XtGem Forum catalog
Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322773

Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.

vui.

Bước ra khỏi đài, Lý Hoan đã đứng chờ ở cổng, Phạm Tiểu Đa định không thèm để ý đến cậu, nhưng di động lại đổ chuông, thì ra là điện thoại của anh Cả: “Tiểu Đa, Lý Hoan đến đón em, em hãy đi ăn cơm với cậu ấy, rồi cậu ấy sẽ đưa em về, về đến nhà gọi điện thoại lại cho anh bằng máy bàn!”.

Tiểu Đa càng không vui, sao tình hình lại giống như cái hồi đại học thế này? Chỉ có điều, vai của anh Năm - Phạm Triết Hòa đã được thay bằng Lý Hoan mặt mày hí hửng!

Phạm Tiểu Đa không muốn tranh luận với cậu, vì hậu quả của việc tranh luận sẽ là cả nhà vây lại ca cẩm cô. Nhìn tình tình thì thấy, anh chàng Lý Hoan này đã được sự đồng ý ngầm của các anh trai. Cô còn chưa kịp nghĩ ra chiêu đối phó với Lý Hoan, nhưng vẫn bình tĩnh đi ăn cơm cùng cậu một cách rất lịch sự, ăn cơm xong về nhà gọi điện thoại cho anh Cả, thế là hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Hoan cảm thấy cũng không tồi, và cứ tiến dần từng bước từng bước. Cô Phạm Tiểu Đa ấy tỏ ra rất nghe lời, đi theo cậu, Lý Hoan có cảm giác đó là khoảng lặng trước cơn giông bão, và cũng có ý chờ Phạm Tiểu Đa xuất chiêu.

Cậu không ngờ rằng, chiếc xe đưa Phạm Tiểu Đa về vừa rời đi, cô lập tức ra khỏi nhà, hơn nữa còn trang điểm, thay đổi khuôn mặt mộc hằng ngày.

Anh ngẩng đầu lên nhìn vẻ đắc ý và trêu chọc trên mặt Tiểu Đa, đôi mắt long lanh hút hồn, đôi môi nhỏ hơi cong lên cùng vẻ lanh lợi, tinh nghịch, thế là ý nghĩ muốn đánh bại, muốn chinh phục yêu nữ này lóe lên và mỗi lúc một thêm mãnh liệt trong lòng anh.

Tối hôm nay Phạm Tiểu Đa muốn trút bỏ sự khó chịu trong lòng! Cô trang điểm, thay quần áo, chờ Lý Hoan đi rồi lập tức ra khỏi cửa. Cô hẹn A Tuệ, A Phương đi bar uống rượu.

Ba cô gái tới Starry Sky. Đó là một sàn nhảy disco, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ. Cuối tuần nên người rất đông, ba người ngồi ở quầy, gọi nửa tá Heineken, vừa uống vừa bình phẩm những người đàn ông đó.

A Phương nói: “Cho đến lúc này vẫn chưa thấy ‘sản phẩm xuất sắc nhất’ xuất hiện”.

A Tuệ nói: “Hy vọng rằng cuối tuần gặp may, sẽ không uổng công tới đây”.

Tiểu Đa muốn được thoải mái, ở đây không có ai biết cô, không có ai càu nhàu cô bằng mấy lời nghiêm túc. Ánh đèn nhấp nháy, ánh sáng mờ ảo, chẳng ai nhìn thấy rõ mặt ai. Cho dù cô có nổi loạn, thì ngày hôm sau cô vẫn là Phạm Tiểu Đa nhã nhặn, lễ độ.

Theo tiếng nhạc, trong sàn nhảy đầy ắp những thân hình đang lắc lư, bên cạnh quầy có một chiếc bục cao chừng một mét, Tiểu Đa hỏi A Phương: “Có muốn xem nhảy đẹp không?”.

A Tuệ và A Phương vỗ tay kêu “Được”. Hôm nay Tiểu Đa mặc một chiếc quần bò, bên trên là sơ mi, bên trong là áo hai dây. Cô đặt chai bia xuống, cởi áo sơ mi ra, bước lên bục cao và bắt đầu nhảy.

Khi cô giơ tay lên, để lộ một khoảng da thịt trắng nõn, chiếc quần bò cạp trễ càng làm tôn thân hình yêu kiều. Tiểu Đa không cao nhưng rất cân đối, nhìn từ dưới lên, mái tóc buông xõa càng làm cho cô thêm ma mị, lẳng lơ. Phạm Tiểu Đa nhảy rất máu lửa và mạnh dạn, nếu những người nhà họ Phạm mà nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn đều phải đau tim và sau đó sẽ vô cùng tức giận. Tiểu Đa không quan tâm đến điều đó, thỉnh thoảng cô thấy cần phải phá phách như thế này.

Xung quanh bục vang lên những tiếng huýt sáo, cổ vũ cho màn biểu diễn của cô.

Đột nhiên Phạm Tiểu Đa nghe thấy tiếng cười chế giễu. Trong tiếng nhạc chát chúa, cô vẫn có thể nghe thấy một tiếng cười như vậy! Cô đưa đôi mắt hé một nửa, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

Ở một chiếc bàn gần đấy, chàng trai mà cô từng hạ giọng đe dọa rằng, từ sau khi nhìn thấy cô, tốt nhất là tránh đi, đang ngồi ở đó. Bên cạnh đối phương còn có hai người khác nữa, ba người, ba khuôn mặt điển trai.

Phạm Tiểu Đa nghĩ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tai họa ở cùng một chỗ.

Chàng trai ấy nâng ly rượu nhìn Tiểu Đa, miệng nhếch nụ cười lười biếng.

Phạm Tiểu Đa chắc chắn, gặp phải đại họa nghìn năm, cô phải thay trời hành đạo thôi.

Cô dừng nhảy, bước xuống khỏi bục, nghe thấy “phựt” một cái, quần bò vướng vào chiếc đinh tròn ở góc bàn, bị rách thành một miếng hình tam giác. Tiểu Đa đưa tay sờ, vếch rách ở chỗ cong của đùi, không ảnh hưởng gì nên cũng chẳng thèm để ý. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chàng trai kia đang nở một nụ cười rất đáng ghét.

Cô chạm vào người của A Tuệ và A Phương, ra hiệu về hướng anh chàng ấy. Mắt hai cô gái sáng bừng, ba người bàn bạc một chút, rồi A Tuệ cầm chai rượu đi tới. Một lát sau, chàng trai ấy cùng với hai người bạn cùng bàn cũng đi tới.

Phạm Tiểu Đa nheo mắt nhìn chàng trai ấy tới tìm chết, nghĩ bụng, rất tốt, ba chọi ba, không bị coi là lấy nhiều địch ít.

Sáu người ghép bàn lại và ngồi xuống, A Tuệ nói: “Chúng ta làm quen nhau nhé. Tôi là A Tuệ, đây là A Phương, Tiểu Đa”.

Ba người kia cũng lên tiếng: “Trương Ngôn, Tiểu Mã, Thần Quang”.

Phạm Tiểu Đa và chàng trai ấy lại nhìn nhau, trong bụng đều nghĩ, nhớ rồi.

A Tuệ hỏi bọn họ: “Chơi trò gì bây giờ? Súc sắc hay là trò đố số[1'>?”.

[1'> Đố số: Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hòa.