
không sạch a.
Judy chỉ phải tự mình “lên sân khấu”, cùng Thiên Thiên đi vào trong phòng.
“Ta nói…hôm nay là ngày tốt gì vậy, vì cái gì lại tặng hoa?” Thiên Thiên thuận miệng hỏi.
Cô lập tức lọt vào cái trừng mắt của Judy, “Chị hai, không phải chứ,
hôm nay là 14/2, lễ tình nhân a, bạn chưa già đã yếu.” cô khẳng định
chắc như bắp nhìn Thiên Thiên xem xét.
Thiên Thiên cười không nổi, những năm qua vào dịp Lễ tình nhân Mễ Bác thường an bài tiết mục phong phú, mà sau khi chia tay cô ngay cả ngày
lễ quan trọng này cũng quên mất tiêu.
Sau khi Judy đem hoa hồng cầm vào phòng Thẩm Hạo, lỗ tai mọi người
đều dựng thẳng lên, mỗi người đều chú ý động tĩnh bên trong, lúc Judy đi ra, không thể nghi ngờ đã trở thành nhân vật tiêu điểm.
Thiên Thiên vẫy tay kêu cô, Judy hấp tấp chạy tới.
“Sếp có phản ứng gì?”
Judy hiểu ý cười cười, “Không phản ứng, trên mặt cũng không biểu hiện gì nữa là.”
Thiên Thiên có chút thất vọng.
Judy lại bổ sung, “Đại khái là nhận hoa nhiều rồi, sếp đã tập thành thói quen.”
Thiên Thiên hừ lạnh, “Mặt mũi như thế, có người tặng hoa là anh ta nên cười trộm rồi.”
“Thiên Thiên, mắt bạn không có vấn đề chứ?” đây là lần thứ hai trong
ngày Thiên Thiên bị nhìn một cách khinh bỉ. ( Viv & Pil: *khinh bỉ
liếc Thiên tỷ tập 3*…)
Thiên Thiên không cam tâm nói: “Xem như là lớn lên có dạng chó hình người.” (há há… thế sau này bà chị là dạng gì hình gì )
“Phốc,” Judy cười không ra tiếng, “Cũng chỉ có bạn mới nói sếp như
vậy, mình cuối cùng mới hiểu tại sao bạn không trở thành kẻ thù chung
của toàn bộ nữ giới trong công ty.”
Thiên Thiên vẻ mặt không hiểu.
“Bạn là trợ lí của giám đốc Thẩm, ở bên sếp sớm chiều, làm sao lại không có người đố kỵ đến đỏ mắt.”
“…” Thiên Thiên nhịn nửa ngày, khinh thường nói: “Anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?”
“Trời,” Judy cả giận nói: “Sống trong phúc mà không biết phúc.” ( chí lí chí lí a )
Thiên Thiên triệt để không nói nổi.
Judy lầm bầm lầu bầu nói, “Nửa năm lúc trước giám đốc Diệp vừa mới
vào công ty, cô là người cùng giám đốc Thẩm có tiếp xúc nhiều nhất, vì
thế họng súng của mọi cô gái trong công ty đều nhắm về chị ấy, sau mới
biết chị ấy kết hôn rồi, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Thiên có chút suy nghĩ gật gật đầu.
Judy lại nói: “May mắn cho bạn là không có làm hành động si mê gì với giám đốc Thẩm, cũng không có ý nghĩ không an phận, cái mạng nhỏ của bạn khó khăn lắm mới bảo toàn đó nha.”
“Không dám.” Thiên Thiên chịu không nổi nói.
“Đương nhiên.” Judy chững chạc nói, “Trước kia có mấy người trợ lí trụ không vững chính là vì việc này.”
“Judy, ngoài cửa có người tìm.”
Thiên Thiên la lên, Judy đại khái là đang mải mê giảng giải lí lẽ “tôn giáo”, nghe thêm nữa chắc cô phát điên mất.
Ai biết lỗ tai cô còn chưa có thanh tịnh đến 2′, Judy lại chạy như bay vào.
Thiên Thiên nhướng mày, “Lại nói chuyện phiếm không làm việc, coi chừng bị đuổi à.”
Judy cười quỷ dị, “Thiên Thiên, có người tặng hoa cho bạn.” cô cố ý
nói lớn tiếng, làm cho mọi ánh mắt của đồng nghiệp phòng thị trường đồng loạt hướng qua bên này.
Ngay cả cửa phòng làm việc của Thẩm Hạo cũng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ. ( há há lộ bộ mắt hóng chuyện rồi kìa )
Thiên Thiên có một loại xúc động muốn chạy trối chết, cầu xin nói: “Đừng đùa mình.”
Judy hai tay từ phía sau đem ra một bó hoa so với của Thẩm Hạo còn đồ sộ hơn để lên bàn của Thiên Thiên, nheo mắt lại, hắc hắc cười nói:
“Mình đếm rồi, tổng cộng là 101 đóa.”
Cô nhìn quét qua một lượt, chống nạnh cười cuồng nhiệt: “101 đóa hoa hồng đỏ ý nghĩa là:Em là người anh yêu nhất.”
Toàn phòng một mảng xôn xao.
101 đóa hoa hồng đã là quá dữ, hơn nữa còn có ý nghĩa tượng trưng như vậy, mị lực của Thiên Thiên lập tức được tăng lên mức độ thần bí mà
siêu nhiên.
Ánh mắt Thiên Thiên không được tự nhiên, dùng đầu ngón tay cũng nghĩ
ra được đây là hoa do ai đưa tới, hay là anh ta nhận được 7 thùng đồ rồi chịu không nổi kích thich vì thế nghĩ ra chiêu này để chỉnh cô? Nhưng
Thiên Thiên suy đi nghĩ lại, nhìn lại mình từ đầu đến chân, lớn lên cũng không khuynh quốc khuynh thành, thân hình cũng không đủ nóng bỏng, vốn
dĩ không phải thuộc dạng “tài liệu” hại nước hại dân a, làm sao đáng để
Mễ Bác cam nguyện vung tiền như rác?
Thiên Thiên gãi tới muốn tróc da đầu cũng nghĩ không ra là tại sao,
nhưng quần chúng lại không đợi ai, các loại hiếu kì, tìm tòi nghiên cứu, xem náo nhiệt, đủ thứ ánh mắt nhao nhao đi lạc trên người cô.
Thiên Thiên lúng túng chỉ biết cười.
“Bó hoa lớn như vậy nhất định là bạn trai tặng, để mình xem anh ta
tên gì.” Thừa lúc Thiên Thiên còn trong trạng thái thất thần, Judy lấy
tấm thiệp từ bó hoa ra, lớn tiếng “thì thầm”, “Thiên Thiên, em chính là
người anh yêu nhất, kí tên…Mễ Bác.” Cô đột nhiên cất cao thanh lượng,
lần nữa thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, “Ông chủ công ty mậu dịch
Bác Khải?”
Họ Mễ rất hiếm thấy, hơn nữa Mễ Bác bản thân đủ nổi tiếng, Bác Khải lại là đối tác của Hồng Kỳ, mọi người ở đây đều không xa lạ.
Judy há miệng nửa ngày chưa khép, cô nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên, bạn có một người