
ng thể phủ nhận bản thân mình càng ngày càng tham lam cái không
khí gia đình mà thân mật này, cô vừa do dự nghĩ, vừa cất cần câu anh mới mua vào kho, đặt bộ trang điểm Shiseido vào dưới tủ bàn trang điểm….
Anh còn mua một món đồ chơi tặng cô, một hộp bát âm thủy tinh, chiếc
hộp trong suốt nho nhỏ óng ánh lấp lánh, bên trên có một đôi thiên nga
bơi lội, vừa mở nắp hộp ra, tiếng nhạc Tchaikovsky dinh ding dong dong
sẽ vang lên, thiên nga cũng sẽ quay vòng bơi lội trong chiếc hồ thủy
tinh nho nhỏ. Đây không phải là món đồ chơi mới mẻ gì, nhưng vì thủy
tinh sáng óng ánh long lanh cô vừa nhìn liền thích ngay, do đó anh mua
tặng cô. Đây là món đồ đầu tiên anh tự tay mua cho cô, vì ý nghĩa đặc
biệt đó, thứ đồ này đặt ở đâu cũng làm khó cô. Cô vốn cảm thấy nên đem
về nhà, nhưng cô lại dăm bữa nửa tháng mới về nhà một chuyến, không bằng vẫn nên để ở bên cạnh. Nhưng mà đây rốt cuộc vẫn là chung cư của anh,
cô không tùy tiện đặt lung tung đồ của mình, ngoài các loại quần áo, cô
không có đồ đạc riêng tư nào để ở đây. Huống hồ để thứ đồ này ở bên
ngoài, lại sợ bụi sợ vỡ.
Cô đặt hộp bát âm vào lại hộp nhung,
tiện tay kéo ngăn kéo nhỏ, trong cuối ngăn kéo đó có chút đồ vặt vãnh,
ví dụ cúc tay áo không đúng cặp, thư cảm ơn mà quỹ từ thiện gửi đến, còn có thiệp giáng sinh cũ, tập chi phiếu ngừng sử dụng……..cô lật xem giống như là đứa trẻ đào được kho báu, những thứ này đều là đồ anh đã từng
dùng, không khí cũ mờ mịt ở bên trong, cô nghĩ xa đến cuộc sống năm đó
khi cô không quen anh.
Cô tìm thấy một ngăn kéo tương đối rỗng, đang muốn đặt hộp vào, nhưng lại mắc một nửa ở ngoài, cô rút ra, đưa
tay sờ vào trong, hóa ra bên rìa ngăn kéo đặt một chiếc hộp, chẳng trách không mở được. Cô lấy hộp ra, bên trong có cái gì vậy? Có lẽ lại là
chút đồ lặt vặt, cô mở nắp hộp.
Tất cả đều là ảnh, bức trên
cùng là anh chụp chung. Tay trái cô dần dần buông lỏng, hộp giấy đặt
chiếc hộp bát âm “ding” rơi xuống đất, cô ngỡ ngàng quỳ xuống nhặt,
chiếc hộp trên tay phải cũng rơi xuống đất, ảnh rải đầy mặt đất, cô nhặt hộp bát âm lên mở ra, đã vỡ vụn, tiếng vụn thủy tinh lách cách, rơi
xuống trên mặt bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh có một đôi mắt dễ thương, đôi mắt cô quá đỗi quen thuộc, ngày ngày soi gương chắc chắc có thể
nhìn thấy, mắt của bản thân mình. Cô đặt hộp bát âm xuống, nhặt bức ảnh
đó lên: “Phồn Tố tại New York”
Đầu óc cô quay cuồng nhìn người
và phong cảnh quen thuộc trong bức ảnh đó. Cô nhận ra, phong cảnh là ban công căn phòng khách sạn đó tại New York, chụp vào buổi tối. “Cảnh đêm
càng đẹp hơn, tôi mời cô đến ngắm.” Bên tai cô lại vang lên tiếng anh
nói. Anh và Phồn Tố đó đã từng ở đó, sự thật rõ ràng ra từng chút từng
chút, hơi thở của cô càng ngày càng khó khăn. Cô quỳ trên đất, hỗn loạn
lật từng tấm từng tấm số ảnh đó, chụp trong nước, nước ngoài, hai người
chụp chung, chụp một mình……trong bức ảnh đôi mắt quen thuộc đó giống như là đang sống, lạnh lẽo nhìn cô.
Cô bị bức anh đó làm cho khó
thở, cô đờ đẫn quỳ ở đó, đối mặt với đống bừa bộn trên đất, cô nghĩ đến
lời Chúc Giai Giai nói “Anh ấy yêu cô”. “Tôi không biết vì sao, nhưng
anh ấy thật sự yêu cô.” Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu, anh quả thật yêu cô, bởi vì cô giống một
người, cho nên anh yêu cô. Hoặc là nói, anh chưa từng yêu cô, ngay cả
một chút thích cũng chưa từng có, tất cả tình cảm của anh là với Phồn
Tố, với sự giống nhau giữa cô và Phồn Tố, anh coi cô thành một người
khác để yêu, anh coi cô là Phồn Tố để yêu. Mà không ngờ cô luôn bị lừa
gạt.
Hai đầu gối cô hơi tê đi. Cô không có tư cách yêu cầu,
không có tư cách yêu cầu anh yêu cô, nhưng dường như lồng ngực cô bị nén một hơi thở, khiến người ta không thở được, gần như là ngạt thở. Anh
đối tốt với cô như vậy, tốt đến mức cô có tham vọng quá đáng, cô không
nên, nhưng sự lạnh lẽo trào lên từ trong tim, anh không thể đối xử với
cô như vậy, nếu từ lúc bắt đầu anh không cho cô hy vọng này, anh muốn
thế nào cũng được, bây giờ anh đã cho rồi, lại kiên quyết lật sự thật
ra, cô làm sao có thể chịu được sự đả kích này. Cô biết bản thân mình
quá tham lam, nhưng cứ như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, đám lửa đó
chính là anh, cô đã không thể dừng lại, giống như xe mất phanh, lao
thẳng về phía trước, cô làm sao có thể dừng lại được chứ?
Bỗng
nhiên cô thức tỉnh lại, bản thân mình không thể cứ ngồi ở đây. Dịch Chí
Duy có thể về bất cứ lúc nào, lòng cô nóng như lửa đốt, đưa tay ra thu
dọn tập ảnh rơi đầy trên đất, chân tay luông cuống đặt vào trong hộp.
Đang nhặt đầu ngón tay bỗng nhiên đau buốt, hóa ra bị vụn thủy tinh đâm
vào, một giọt máu tròn lập tức trào ra, “tách” một tiếng rơi xuống trên
mặt một tấm ảnh, bắn ra một bông hoa máu lớn. Cô cho đầu ngón tay vào
miệng mút, muốm tìm giấy lau máu đi, vị tanh trong miệng càng ngày càng
đậm, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, trong mắt nóng bừng, cô đi vào
phòng vệ sinh mở nước xối vào đầu ngón tay bị thương.
Nước lạnh xối đi sự đau đớn trên ngón tay, trong tiếng nước ào ào cô nghe thấy tiếng
mở cửa, không kịp rồi! C