Disneyland 1972 Love the old s
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327754

Bình chọn: 8.00/10/775 lượt.

n giản, bình bình đạm đạm, cùng người thân của mình sống chung một chỗ, vì chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu mà cãi nhau, cãi nhau rồi lại làm hòa, làm hòa sau đó lại cãi nhau, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm cho cuộc sống tăng thêm nhiều niềm vui thú.

Cuộc sống mặc dù bình thản như thế, nhưng nếu có thể cùng với người thân ở chung một chỗ, chuyện gì đều có người chia sẻ thì thật là tốt.

Bỗng nhiên có người nói."Tiểu thư, đây là các món chị gọi, xin mời dùng." Lúc này, một cô gái tuổi còn trẻ liền dùng khay bưng thức ăn đi tới, chậm rãi bày đồ ăn ra ở trên bàn.

Tạ Thiên Ngưng thu hồi lại tầm mắt nhìn ở trên con đường nhỏ, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn cô gái kia, thân thiết hỏi: "Cảm ơn, mà em cho chị hỏi muốn đi đến trường tiểu học Cổ Vận phải đi như thế nào?"

"Cô muốn đến trường tiểu học sao, đi qua con đường này, rồi quẹo trái, đi thẳng, sau đó có một cây cầu bằng đá, qua cây cầu đó thì quẹo phải, cứ đi về phía trước, chị sẽ thấy trường tiểu học Cổ Vận. Chị đừng nghe nó mà thấy phức tạp, thật ra thì nó cách đây không xa, đi hơn mười phút là đến rồi." Cô gái trẻ kia rất nhiệt tình, giải thích lộ trình đi cực kỳ rõ ràng.

"Tốt quá, cám ơn em!" Tạ Thiên Ngưng nói cám ơn xong, theo thói quen lấy từ trong bóp da ra mười mấy đồng tiền, làm tiền boa.

Cô gái thấy vậy, vội vàng cự tuyệt: "Tiểu thư, chị là khách của nhà hàng chúng em, phục vụ cho khách là trách nhiệm, không cần trả tiền ."

"Đây là tiền boa, em cứ cầm lấy đi."

"Chị đã thanh toán tiền phòng nơi này, mọi chuyện của chị chúng em cũng sẽ quan sát thật cẩn thận, không cần phải chi thêm tiền boa đâu." Cô gái không cần, lạnh nhạt cự tuyệt sau đó quay người đi.

Tạ Thiên Ngưng cầm tiền, có chút sững sờ, ngây người ra một lát rồi mỉm cười, đem tiền bỏ lại vào trong bóp da, ngồi xuống, thưởng thức cao lương mỹ vị nơi này.

Nơi này không phải là thành phố lớn phồn hoa, người dân đều rất cần cù chất phác, thân thiện hiếu khách, vẫn giữ vững những truyền thống tốt đẹp nhất.

Có lẽ cô đã ở thành phố quá lâu rồi, cho nên vẫn chưa thích ứng với nơi này.

Lúc này, dưới đường phố truyền đến thanh âm huyên náo.

"Bên kia có người quay phim, đi, đi xem một chút."

"Cũng chỉ là quay phim thôi, nơi này hàng năm đều có người đến quay phim, có cái gì hay mà nhìn?"

"Xem một chút mà thôi, tìm chuyện mới mẻ để tán gẫu, nghe nói nữ diễn viên này hiện giờ đang nắm giữ ngôi vị vương hậu trong giới diễn viên đó, không đi xem thật đáng tiếc, đi đi đi."

"Diễn viên điện ảnh nổi tiếng, nghe giống như lai lịch không nhỏ, đi xem một chút đi."

Đường phố vốn đang đông vui nhộn nhịp, nhưng chỉ mấy phút sau, chỉ còn sót lại lẻ tẻ mấy người.

Tạ Thiên Ngưng vừa ăn đồ, vừa vươn cổ nhìn con hẻm nhỏ phía dưới, trong đầu không nhịn được đi nghĩ tới lời bọn họ mới vừa nói.

Nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất, hình như cô đã nghe Tiểu Nhiên nói đến, nữ diễn viên này tên là Mạc Khả Ngôn.

Không nghĩ tới một trấn nhỏ bình thường còn có thể nhìn thấy một minh tinh lớn như vậy xuất hiện, khó trách người nơi này cũng chạy đi xem náo nhiệt.

Kỳ thực nghĩ lại cũng rất bình thường, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp quay phim cổ trang, chuyện mấy minh tinh cũng chưa xem là ly kỳ gì.

Phía trước, một đám quần chúng (người dân) vây quanh nhìn xem, không ngừng tìm kiếm nữ diễn viên nổi tiếng đó, xem xem cô ta rốt cuộc trông như thế nào?

Một cô gái mặc đồ cổ trang, ngồi ở trên ghế, trong mắt tràn đầy khinh miệt, không đem những người ở nơi này để vào trong mắt. Bên cạnh cô còn có hai cô gái, một người dùng một tay cầm dù còn tay kia cầm quạt quạt cho cô, còn người kia thì trên người đeo bao lớn bao nhỏ, trong tay còn cầm nước, tỉ mỉ chăm sóc .

Đạo diễn đứng ở bên cạnh không ngừng gọi điện thoại thúc giục, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Cậu làm việc cái kiểu gì vậy, trên đời lại có người dám để cho Mạc Khả Ngôn chờ, cậu còn không mau nhanh lên một chút."

"Kẹt xe thì tự mình nghĩ biện pháp, nhanh lên một chút đi."

Mạc Khả Ngôn thấy đạo diễn gọi điện thoại xong, không vui liền lên tiếng hỏi: "Đạo diễn, anh đây là cố ý lãng phí thời gian sao?"

"Mạc tiểu thư, thật sự xin lỗi, vai nam chính lần này là một người mới, làm việc còn chưa hiểu phép tắc cho nên mới làm loạn như vậy. Tôi đã gọi điện thoại cho người đại diện của cậu ta rồi, người đang trên đường tới chỉ là không may bị kẹt xe, cho nên đến chậm chút, cô chớ nổi giận a!" Đạo diễn một mực cung kính giải thích, cố gắng dụ dỗ, rất sợ đối phương tức giận.

"Người mới, các anh lại dám tìm cho tôi một người mới đóng vai nam chính, đùa sao, bộ phim này tôi không đóng nữa." Mạc Khả Ngôn đứng lên, nói đi là đi.

Đạo diễn nóng nảy chạy đến trước mặt, ngăn lại đường đi của cô ta, tiếp tục khuyên: "Mạc tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô cũng đã đến đây rồi, đừng có nói giỡn như vậy, được không?"

"Đạo diễn, anh có biết không, bao nhiêu người mới bởi vì muốn cùng đóng chung với Mạc Khả Ngôn tôi mà phải đổ máu, cũng bởi vì vậy cho nên tôi đối với vai nam chính có yêu cầu đặc biệt, không có sự đồng ý của tôi, không cho phép sắp sếp người mới quay phim cùng tôi. Đ