Disneyland 1972 Love the old s
Gả Cho Viên Lãng

Gả Cho Viên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325760

Bình chọn: 7.00/10/576 lượt.

còn cứ muốn trêu chọc một con sói, kết quả sẽ ra sao?...

Đêm khuya về tới nhà, xuống xe, tôi lấy gỡ vỏ ghế phụ lái ra, ném trong máy giặt, giặt sạch, sấy khô, phơi lên.

"Ngày mai lúc đi đừng quên." Tôi nhắc Viên Lãng.

"Biết rồi. Bây giờ xe này với anh mà nói có ý nghĩa đặc biệt, sẽ không quên." Viên Lãng trêu ghẹo.

Tôi nằm dài trên giường: "Viên Lãng, em hỏi anh chuyện này."

Viên Lãng nhắm mắt lại: "Nói."

"Anh yêu em không?"

Viên Lãng mở mắt ra, quay sang nhìn tôi: "Em cứ nói đi?"

"Không biết. Anh có yêu em không?"

"Cả ngày trong đầu cứ nghĩ mò gì vậy?" Viên Lãng dán qua, ôm lấy tôi, "Anh

có thể trả lời em một cách chắc chắn rằng anh yêu em!"

"Trả lời

nhanh như vậy, có phải vậy thật không? Vậy anh trả lời một vấn đề nữa

của em, không được nghĩ, phải nói ngay lập tức, quá thời gian quy định

em sợ là giả."

"Hỏi đi, anh không nghĩ." Viên Lãng nhắm mắt lại lần nữa.

"Anh có từng nhớ người yêu cũ không?"

"Không từng..."

"Thật à?"

"...Là không thể nào."

"Hả?" Tôi nằm úp trên người Viên Lãng, mắt đối mắt. "Nói, anh nghĩ tới cô ấy làm gì? Nghĩ tới lúc nào?"

"Không nói, ngủ." Viên Lãng dùng tay chặn mắt tôi lại.

"Nói cho em nghe một chút. Cô ấy có xinh đẹp không? Là anh theo đuổi cô ấy

hay là cô ấy theo đuổi anh? Chuyện khi nào?" Tôi phẩy tay anh ra, tình

chân lý thiết hỏi.

"Nhiều lắm. Em hỏi ai?"

"Cái gì? Nhiều? Nói từng người." Tôi bưng mặt anh, không cho phép anh lộn xộn.

"Một người trước khi tham gia quân ngũ, bạn học, không ai theo đuổi ai, là

bạn học trêu chọc, nói bọn anh là một đôi, vậy là ở bên nhau."

"Ơ, mối tình đầu ngây thơ. Đã tới mức nào?"

"Cả tay đều không từng nắm, nào có mức gì."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh tham gia quân ngũ, cô ấy vào đại học. Ban đầu còn thư từ qua

lại, sau này anh đi học trong trường quân đội nên cắt đứt."

"Mối tình đầu cứ như vậy mà xong rồi? Người tiếp theo!"

"Người tiếp theo? Lúc ở đoàn lão Hổ thì bị bệnh phải nằm viện. Y tá. Ở bên

nhau hai năm. Sau này anh điều tới lão A thì nhiệm vụ huấn luyện rất chặt, nhiệm vụ cũng cấp bách, sao còn có thời gian mà nói yêu

đương, thì chia tay."

"Hai năm? Anh và cô ấy có từng cái gì kia không?"

"Cái gì hả?"

"Còn giả vờ ngốc? Là cái gì kia đó."

...

"Từng có, nghiêm túc mà nói thì cô ấy mới là mối tình đầu của anh, là bạn gái chân chính. Thẳng thắn toàn bộ, không còn ai khác."

"Còn một người nữa."

"Còn một người nữa? Sao anh không biết?"

"Người này." Tôi dùng chóp mũi cọ lên mặt anh.

"Ha ha, em không phải là bạn gái. Em là hoàng hậu chính cung."

"Hoàng hậu chính cung? Anh còn có Tây Cung?"

"Có đó. Tề Hoàn là Đông Cung, Ngô Triết là Tây Cung, toàn bộ trung đội ba là hậu cung của anh."

"Ha ha, anh nam nữ đầu giết à."

"Đúng vậy. Chồng em có sức quyến rũ tỏa sáng nghìn thu..."

"Từ này dùng như vậy à?"

Giọng nói mang theo hơi thở nhẹ nhàng, người phía dưới đã chìm vào mộng đẹp.

Nhẹ nhàng hôn lên mặt, những chuyện anh trải qua đã thành chuyện xưa. Từ nay về sau để em viết truyền kỳ, bất kể xuân hạ thu đông, em sẽ vĩnh

viễn bảo vệ anh, không rời không bỏ. Đây là lời hứa không nói ra của em, vĩnh viễn không nuốt lời. Dành thời gian học lái xe. Học nhiều tháng, tại mục thứ ba thì đuôi xe đụng vào cột, không qua.

Từ nhỏ tôi đã rõ thần kinh vận động của mình không phát triển. Nhưng lái

xe đồ chơi này cũng không khó lắm. Bạn nhìn đại đội A, doanh trinh sát

của sư đoàn, tùy tiện lấy một người cũng có thể như kẻ trộm. Tiểu Hứa

biết lái xe tăng, Viên Lãng biết lái máy bay trực thăng.

(Có tiếng nói: Cô so với ai chứ? Người ta là dùng bao nhiêu xăng quân dụng mà nên đấy.)

Thật ra thì tôi cảm thấy lái xe là một việc quen tay hay làm, thường xuyên

chạy, chạy mỗi ngày, từ từ sẽ biết. Bây giờ vấn đề là cơ hội tôi ngồi

trước tay lái rất ít. Một xe mà tám học viên, mọi người thay nhau lên

đường, chạy không được bao nhiêu cây số thì phải đổi người.

Đổi

thì đổi, lúc tới phiên tôi, bạn nhìn sắc mặt xanh mét, tay chân cứng

ngắc, ánh mắt hoảng sợ kia của huấn luyện viên xem. Tôi không phải

thường đạp nhầm thắng, đổi lỗi khác không được à? Đường ngoại ô vốn

không bằng phẳng, tôi chạy thành như vậy hoàn toàn có thể giải thích

được. Ngày nào cũng thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của huấn luyện viên, lòng

tự tin của tôi bị đả kích nghiêm trọng.

Tôi đề nghị lần sau đổi

huấn luyện viên có thần kinh khá hơn, trái tim khỏe mạnh để học viên có

môi trường học tập thoải mái hơn.

Vốn là định tam làm sẽ mượn xe

của công ty luyện tay một chút, ai ngờ đội trưởng đoàn xe Tiểu Trần thấy tôi chạy một lần thì chạy đi tìm Thịnh lão đại khóc, nói anh ta thật

không dám đưa xe cho tôi mượn đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì trong nhà

anh ta trên có già dưới có trẻ, không bồi thường nổi.

Cho nên xuất hiện vấn đề. Không có xe thì chắc chắn không học được. Học được lại không có xe đi, thành một cái vòng quái dị.

Lúc ngồi trên xe thuê về, tôi luôn suy nghĩ tới vấn đề này.

Xe taxi dừng ở ven đường vào tiểu khu, tôi nhắc tài xế: "Quẹo phải vào."

Tài xế buông tay: "Cô nhìn đường xem, không vào được."

Quả nhiên, bên trái bên phải