
ột đoạn đường mới có thể ngồi vào xe. Tôi và Viên Lãng đi từ từ trên đường, trên
đường sáng choang, ánh nắng chói mắt.
Ven đường hoa màu lớn lên rất tốt, gió thổi qua, phát ra tiếng vang rì rào nhỏ.
Tôi chợt có một ý tưởng: “Viên Lãng, sau này chờ chúng ta già rồi liền dời
đến nông thôn, nuôi heo, nuôi gà, có được hay không?”
Viên Lãng
trả lời: “Được, phía sau núi trồng một vùng hoa, loại em thích nhất. Mùa xuân đến, từng mảnh từng mảnh. Lại thêm vài loại cây ăn quả, mùa thu
trái cây chín, chúng ta ngồi dưới tàng cây vừa hái vừa ăn, không nói
những cái khác, chỉ hai chữ, mới mẻ.”
Tôi nắm tay: “Còn phải ở
trước phòng đào ao cá, nuôi ít cá, nuôi ít tôm, không có việc gì ngồi
bên ao câu cá chơi, câu được thì nướng ăn, chồng anh tới nướng, kỹ thuật của anh tương đối khá.”
Viên Lãng nói rất nghiêm túc: “Kỹ thuật
nướng dê của anh so với nướng cá tốt hơn, chúng ta còn phải nuôi mấy con dê, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, muốn ăn thì ăn.”
Tôi say mê, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “Chồng, anh sẽ nuôi dê sao?”
Viên Lãng ngẩng đầu suy nghĩ sâu xa: “Sẽ không!” Trả lời khẳng định.
Tôi do dự: “Vậy làm sao bây giờ? Em cũng sẽ không.”
Viên Lãng làm cho tôi nổi cáu: “Vừa nuôi vừa học thôi, dù sao vẫn không khó hơn so với thiết kế diễn tập đi.”
Tôi chợt bắt đầu nhụt chí, đặt mông ngồi ở ven đường đất trên sườn núi:
“Quên đi, Viên Lãng, anh không thích hợp làm nông dân, anh thích hợp làm chiến sĩ hơn. Anh là trời sinh làm binh lính, anh chỉ thuộc về chiến
trường.”
Viên Lãng tới gần tôi ngồi xuống: “Em cũng không thích
hợp làm nông dân, em là nhà kinh doanh trời sinh, em chỉ thích hợp với
thương trường.”
Tôi nghĩ quá mức giới hạn: “Em còn có thi làm công việc nhân viên chính phủ.”
Viên Lãng phân tích: “Em không thích hợp theo đuổi chính trị, quá chặt chẽ
cẩn thận, em sẽ nghẹn hỏng. Hơn nữa em thường nói sai, ở trong quan
trường làm mích lòng người ta bản thân còn không biết.”
Sau một lúc lâu tôi không mở miệng, gió nhẹ từ giữa đồng ruộng lướt qua, xen lẫn mùi hoa.
Tôi lẩm bẩm: “Em thường nói sai à?”
Viên Lãng ôm ôm tôi: “Thỉnh thoảng. Tính tình em thẳng thắn, không phải lỗi của em.”
Anh ấy ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút: “Đi thôi, không còn sớm.” Lôi kéo tôi, đứng lên, hai tay vừa đi vừa phủi đất sau lưng.
Tôi đi phía sau anh ấy, nhìn dáng vẻ của anh ấy, hiểu rõ. Anh ấy chính là
điển hình tư chất nhỏ, anh ấy có thể tham gia chính trị, có thể tham gia buôn bán, cũng có thể làm nông, nhưng không có nghĩa là anh ấy thích.
Anh ấy thích, chắc là người lính có tài gian trá. Chuyện cười, tường lỗ
tan thành mây khói, đây mới là Viên Lãng.
Từ trang trại mang theo ít thịt heo rừng hun khói, lúc rảnh rỗi tiện thể mời Cao Thành và Tiểu
Lâm, lại mang theo mấy anh em đại đội A, tới nhà ăn thực phẩm tươi. Tiểu Dương đã xuất ngũ, nhưng đơn vị cách thương đối gần, cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, tôi việc nhân đức không nhường ai giao sự nghiệp nấu ăn vĩ đại cho người chuyên nghiệp.
Mấy người đàn ông chơi bài nói
chuyện phiếm, Viên Lãng thật bất hạnh bị phó doanh Cao thân ái thắng mấy con, đi đến buồn bực, bệnh cũ của anh ấy phát tác, bắt đầu đùa giỡn lão hổ kiên cường.
“Cao Thành, tiếp theo chúng ta một nhà đi.” Viên
Lãng tiến đến bên tai Cao Thành, vô vùng mị hoặc dùng âm thanh rất hấp
dẫn dụ dỗ người khác.
Cao Thành liếc anh ấy một cái: “Tại sao? Kỹ thuật anh vừa kém, vận may lại kém, người nào một nhà với anh đều xui xẻo.”
Viên Lãng không cam lòng, tiếp tục: “Anh xem đi, dựa vào quan hệ chúng ta,
ăn ý vậy, nếu là cùng nhau, làm gì không phải là dễ như trở bàn tay.”
Cao Thành cách anh ấy xa một chút: “Ai có quan hệ với anh? Anh ít ở đây mà mập mờ. Quá thô bỉ.”
Ánh mắt Viên Lãng tất cả đều là tủi thân: “Cao Thành, anh muốn chối? Mọi
người cũng biết tất cả, chúng ta có quan hệ không phải là một ngày hai
ngày.”
Ánh mắt Cao Thành trừng so với bóng đèn còn lớn hơn: “Ai,
ai không nhận sổ sách? Ô hay, không đúng, ai, ai quan hệ với anh không
phải là một ngày hai ngày?”
Viên Lãng nhào tới một cái trên lưng
Cao Thành, gọi: “Thành nhi, anh không thể bội tình bạc nghĩa, lòng của
tôi luôn luôn ở trên người anh, anh muốn làm Trần Thế Mỹ à?”
Dù
sao đi nữa Cao Thành mặc kệ, muốn ném Viên Lãng xuống: “Các anh, các anh có giúp một chuyện hay không, các anh tới lôi đội trưởng điên này xuống … Cái lão A chết tiệt, anh nếu không xuống tôi quýnh đít anh …”
Mấy người bên cạnh giả bộ ngu, ai sẽ đi trêu chọc đội trưởng, chẳng lẽ muốn đi 375 cắm trại?”
Tôi và Thanh Nham ở trên ban công cắn hạt dưa, nghe cười đùa trong phòng,
nhìn nhau cười một tiếng. Đều ở đây, Đều ở đây là tốt rồi. Lúc muốn gặp
có thể nhìn thấy, lúc muốn gây liền cãi nhau ầm ĩ, cuộc sống như thế
cũng rất hạnh phúc, sau này già rồi cuộc sống phía sau câu chuyện, hiện
tại suy nghĩ, có hơi tự tìm buồn phiền.
Viên Lãng vẫn là thích
hợp bộ quân trang xanh biếc này, trên TV truyền đến tiếng nhạc <đài
hoa cúc>, phát hiện có một câu chính là khắc họa của anh ấy:
… Tôi một thân quân phục, gào thét tang thương …
Chu Đổng hát xong đ