Insane
Gả Cho Lâm An Thâm

Gả Cho Lâm An Thâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324095

Bình chọn: 9.00/10/409 lượt.

t kinh ngạc không kịp che giấu, anh gầm nhẹ.

Đang trong mê loạn, Giản Lộ bị quát tỉnh.

Lâm An Thâm cầm lấy hai vai Giản Lộ, mạnh mẽ nâng cô lên khỏi người mình: “Em ở đây làm cái gì!”

Bị nắm đến đau, Giản Lộ cắn môi tủi thân: “Anh… đều sờ cả người em

rồi… ngay cả miệng em cũng bị anh cắn rách… còn hỏi em ở đây làm gì…?”

Lâm An Thâm mở to mắt, thì ra tất cả vừa rồi không phải là mơ.

Giản Lộ nhịn không được tay bị anh nắm đau: “Anh giữ tay em đau quá…”

Lâm An Thâm tỉnh lại, lập tức buông tay cô ra.

Không có anh giữ mình, Giản Lộ bất đắc dĩ ngồi ở trên người anh, mở

to mắt nhìn khuôn mặt anh thay đổi đủ mọi trạng thái, từ kinh ngạc đến

tự trách, bây giờ lại là đau khổ nhẫn nại.

Lâm An Thâm đẩy Giản Lộ cách khỏi người mình: “Về phòng nghỉ đi!”

Giản Lộ không hiểu gì cả: “Vì sao lại muốn đuổi em về phòng! Em không muốn!”

Lâm An Thâm lớn tiếng: “Nghe lời, lập tức về phòng!”

Giản Lộ không chịu lùi bước: “Không về! Em muốn với anh!”

Lâm An Thâm hít vào: “Anh không muốn!”

Cô phát hỏa: “Rõ rành anh đã có phản ứng! Giả bộ cái gì!”

Lâm An Thâm cũng phát hỏa theo: “Cơ thể anh anh rõ nhất! Không muốn

là không muốn! Em không chịu về phòng thì để anh đi ra ngoài!”

Giản Lộ kêu: “Anh đừng có gạt em nữa! Đừng giả bộ không muốn em! Lúc

đầu em còn tưởng anh thật sự lãnh cảm, nhưng mà hôm kia, lúc ở phòng tắm rõ ràng em vừa động vào anh đã có phản ứng! Lãnh cảm là như vậy sao?

Người không muốn mà lại như vậy sao –?!”

Lâm An Thâm không cãi lại được, xoay người đi thẳng ra cửa.

Giản Lộ gấp, kéo lấy cánh tay anh: “Lâm An Thâm, rốt cuộc vì sao anh

không muốn gần gũi em? Có phải em làm không tốt? Anh nói cho em biết, em thay đổi từ từ không được?”

Giọng năn nỉ của Giản Lộ khiến Lâm An Thâm càng đau đớn hơn, giọng

anh cũng mềm xuống: “Không phải là vấn đề của em. Bây giờ ngủ đi, có

chuyện gì ngày mai nói sau. Đêm nay anh ở tạm phòng của bác sĩ Phạm môt

đêm.” Nói xong bắt đầu mở cửa.

Giản Lộ bị khí tức công tâm, một cước đá cánh cửa không cho anh mở

cửa: “Con mẹ nó, Lâm An Thâm, rốt cuộc anh nghĩ cái gì! Đàn ông đầu đội

trời chân đạp đất như anh mà lại trẻ con như vậy! Có cái gì nói một lần

đêm nay cho xong, không muốn nói thì lập tức với em! Đừng có bày ra cái

bộ mặt muốn chết không sống như vậy!”

Lâm An Thâm cũng tức giận theo: “Anh chính là muốn chết không muốn

sống như vậy! Em thích hay không thì tùy! Anh không muốn nói chuyện với

em, cũng không muốn làm. Tránh ra, anh đi ra ngoài!”

Giản Lộ tức giận đến đỏ cả mắt, giữ chặt lấy cánh cửa: “Không cho anh đi!” Nói xong vội vàng cởi quần áo của mình, tức giận làm cho động tác

luống cuống, quần áo cởi đến cổ rồi vẫn không cởi được, Giản Lộ cậy mạnh xé luôn áo. Thật vật vả mới xong, hai má cũng đỏ, tóc tai toán loạn.

Lại cởi quần ngủ, ném qua một bên. Bước từng bước, chắn trước cửa gào lớn: “Lâm An Thâm, hôn em!”

Hô hấp của Lâm An Thâm dồn dập. Trước mặt là điểm yếu trí mạng của

anh. Da thịt trắng nõn, mịn màng bày ra trước mặt, gương mặt, vành tai

hồng lên, đôi mắt ánh lên nét quật cường, tóc tai toán loạn lại càng

thêm nét hoang dã, xinh đẹp. Toàn thân Lâm An Thâm nóng lên, máu sôi

trào, từng tế bào trong người đều đang kêu gào. Thân hình ấy, khuôn mặt

này, hai hàng lông mày, đôi mắt… Tất cả những gì của người con gái này

đều dễ dàng tiến thẳng vào nơi mềm mại trong tim anh. Dùng sức ôm cô lại gần, cúi đầu cắn cái miệng không tha cho người khác kia.

Giản Lộ cũng nóng lên, nhiệt tình đáp lại.

Động tình, không thể vãn hồi lại được rồi! Hai người giống như hai

con thú xông vào nhau cắn xé. Lâm An Thâm đặt Giản Lộ lên cửa, cuồng

loạn đoạt lấy, dục vọng như con ngựa đứt cương không quan tâm đến phương hướng. Giản Lộ bị sức Lâm An Thâm ép đến mức hít thở không thông, nhưng mà cô lại thực sự vui vẻ, Lâm An Thâm đã trở lại, cả thể xác và tinh

thần cô đều cố gắng thừa nhận anh.

Một khắc khi tiến vào Giản Lộ, Lâm An Thâm lại phục hồi một chút tỉnh táo.

“Đừng sợ, em chuẩn bị tốt rồi.” Giản Lộ tựa vào trên người anh, dựa

vào sức anh mà nhẹ giọng cổ vũ. Tiếng nói ra vì động tình mà lại khàn

khàn đáng yêu.

Thần kinh của Lâm An Thâm căng thẳng, thái dương nổi đầy gân xanh:

“Anh… anh không có áo mưa!” Thời gian này nhẫn nhục chỉ vì không có cách nào rời khu nghỉ dưỡng này mà đi mua được áo mưa, cô gái nhỏ này lại

còn ba bốn lần khiêu khích dục vọng của anh!

“Để áo mưa đi gặp Diêm Vương đi!” Nói xong, cắn lên bờ vai anh.

Răng nanh của cô làm cho cảm xúc của cô như dây cũng sắp đứt, Lâm An Thâm giãy dụa: “Không… cái đó có thể bảo vệ em…!”

“Cái gì cũng không bảo vệ được em, trừ anh ra. Lâm An Thâm, chỉ có

anh mới có thể bảo vệ em!” Giản Lộ cảm thấy cô vừa nói xong, thân thể

anh lại đè chặt thêm một chút. Giản Lộ vẫn bị anh giữ chặt ở trên cánh

cửa.

“Không phải… không phải! Giản Lộ, em không biết, nó có thể bảo vệ em! Nó có thể gúp em tránh khỏi trói buộc! Khi nào bệnh của anh đến cực

hạn, một chút cảm xúc cũng có thể khơi mào bệnh nghiện của anh, anh sẽ

không khống chế được, sẽ cố tình gây sự, thậm chí không biết mình đang

làm cái gì! Nhỡ