
n nữa nhẹ nhàng cất giọng lạnh như băng.
Gương mặt Thị Y Thần thoáng chốc nóng lên, lập tức lùi về sau một bước dài, liền đụng phải tủ quần áo sau lưng mình.
Lục Thần Hòa quét ánh mắt liếc nhìn cô, đi vào phòng tắm, mang cửa phòng đóng lại một cái thật mạnh.
Cô nhìn về phía cửa phòng tắm, một tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Cô lấy lại bình tĩnh, vừa định bỏ đi, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục Thần Hòa chớp mắt nhìn cô, "Cô muốn đi đâu?"
Thị Y Thần cảm thấy hoang mang, không khỏi chột dạ, cất giọng run run trả lời: "Liên quan...sao?" Cô đi đâu thì mắc mớ gì đến anh ta chứ! Trong đầu cô có một dự cảm không tốt sắp xảy ra, người đàn ông này không phải đang có ý đồ bịa đặt, dựng chuyện, muốn lừa gạt vơ vét tài sản của cô đấy chứ?
"Cố muốn cứ như vậy mà phủi mông bỏ đi sao?" Lục Thần Hòa tiến về phía cô.
Quả nhiên. Người đàn ông này có ý đồ vơ vét tài sản!
"Anh muốn thế nào?" Cô lùi về phía sau một bước. Rõ ràng người xui xẻo là cô, rõ ràng cô mới là người bị mất trinh tiết một cách không rõ ràng, vậy mà người đàn ông này lại bày ra bộ mặt như là cô thiếu tiền anh ta vậy.
Lục Thần Hòa bước từng bước về phía cô. Cô bị dồn ép phải từng bước lùi về sau, bị dồn đến chiếc giường, cô lập tức bị ngã ngồi trên mép giường.
Thị Y Thần ngước mắt lên nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đang bày ra vẻ hứng thú của anh ta, người đàn ông này ngũ quan anh tuấn, vóc người cao to, hoàn toàn không thua người mẫu nam ở Dubai mà cô yêu thích nhất, một đôi mắt rạng rỡ có hồn, giống như là hắc diệu thạch dưới ánh mặt trời vậy, trông thật chói mắt.
Trái tim của cô bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, nếu bình thường gặp được một anh đẹp trai thế này, chắc cô đã sớm chảy nước miếng thèm khát. Nhưng người đàn ông đẹp trai đến lóa mắt này cũng là một người đàn ông vô cùng khó chịu.
Lục Thần Hòa liếc đôi mắt về phía tấm ga trải giường. Cô thuận theo tầm mắt của anh nhìn về phía đó, trên chiếc ga giường trắng tinh tự nhiên có một vết hồng hồng xuất hiện. Cô vừa trông thấy vết máu này, cả người ngây ngốc, chết lặng. Muốn xóa sạch màu máu đỏ đau đớn trong mắt của cô, trong lòng của cô, như đang nhắc nhở chính mình rằng trinh tiết cô giữ gìn suốt hai mươi chín năm, giờ đã không còn nữa rồi. Cô hoảng hốt dời chỗ ngồi, đặt mông ngồi ở đó muốn che đi vết máu. Thị Y Thần cắn răng nói: "Anh rốt cuộc là muốn thế nào? Nếu như anh có ý đồ vơ vét tài sản của tôi, tôi khuyên anh nên sớm tỉnh lại đi. Nếu anh biết điều, để tôi rời khỏi đây, chuyện tối ngày hôm qua, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Vậy sao? Cô xác định là tối hôm qua không xảy ra chuyện gì?" Anh đột nhiên rất chờ mong câu trả lời của cô.
Mặt cô đỏ lên, sau đó môi run run, giận dữ nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, không phải anh biết rõ hơn tôi sao?"
Anh nhíu mày, phía đuôi lông mày lại ẩn hiện nét cười. Anh có thể nhận ra được cô rất để ý đến chuyện phát sinh đêm qua, thật sự mà nói, cô rất coi trọng cái màng mỏng kia. Thật ra chẳng có chuyện gì phát sinh cả, nhưng anh lại hết sức xấu xa chuyện gì cũng không cho cô biết. Anh từ từ bước đến gần Thị Y Thần, đứng trước mặt của cô, cuối đầu xuống nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi như cười như không, nham hiểm nói: "Đúng vậy, chuyện tối ngày hôm qua, là tôi biết nhiều hơn cô một chút."
"Anh..." hô hấp Thị Y Thần trở nên phập phồng, tròng mắt nhìn chằm chằm về phía trước như vô hồn. Không muốn nghe, nhưng rồi lại muốn nhanh chóng biết được chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
"Tối hôm qua, là cô một mực đi theo tôi, níu kéo tôi, sống chết cũng không chịu buông tha cho tôi. Tôi càng đẩy cô đi, cô lại càng không ngừng bám lấy. Ở đây, ở đây," Anh khoa trương chỉ vào ngực rồi lại chỉ vào thắt lưng của mình, "Tất cả đều bị cô sờ rồi. Fervor, passion and wildness."
"Anh có thể đừng nói nữa được không!" môi cô run run, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Anh đứng lên, hơi nhướng mày, nói: "Thế nào? Hối hận sao? Bây giờ mới bắt đầu tiếc nuối cái màng mỏng cô giữ suốt gần ba mươi năm có phải hơi muộn rồi không? Nếu thật sự hối hận như vậy, tại sao tối hôm qua lại một mực bám lấy tôi không chịu buông tha? Cô nên cảm thấy may mắn vì trên người không còn phải gắn liền với cái danh xưng “Lão xử nữ” vinh quang kia nữa, sau đó dù có đi xem mắt cũng không còn bị cười nhạo nữa. Chúc cô lần sau đi xem mắt thật vui vẻ." Anh đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô, biểu cảm có chút lạnh lùng, ngôn ngữ lại giống như đang châm chọc. Nhìn thấy cô khóc không ra nước mắt, tâm tình của anh cảm thấy tốt hẳn lên. Thật kỳ lạ là anh lại cảm thấy vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Thị Y Thần cắn chặt răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Cô đột ngột đứng dậy, ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh, hai mắt đang rơi lệ giống như hai thanh lửa đỏ rực, hướng về phía anh quát: "Có gì đáng cười?! Chuyện này có tốt đẹp đến mức khiến anh vui đến vậy? Lẽ nào thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, coi trọng trinh tiết ở xã hội bây giờ là chuyện vui để mọi người cười nhạo sao? Anh ỷ mình có tướng mạo đẹp đẽ thì con gái sẽ phục tùng nghe theo, chấp nhận anh s