
!
Vốn dĩ
Quý Đông Đình chỉ muốn làm một cổ đông trong hạng mục Nam Việt của Bắc
Hải ở thành phố S chứ không định tham gia sâu hơn. Nhưng kể từ lúc
Khương Kỷ Hứa rời khỏi London, anh chẳng còn hứng thú làm bất kỳ việc
gì, đêm ngủ cũng không ngon. Cách tốt nhất mà anh có thể làm lúc này
chính là mượn việc đầu tư để lập tức tới thành phố S gặp người con gái
anh yêu. Vì vậy, cả ngày anh ngồi lì ở công ty, tập trung hết sức xử lý
công việc. Nhận được tin nhắn của Khương Kỷ Hứa, anh chỉ trả lời vô cùng ngắn gọn để tiết kiệm thời gian, đến khi mọi việc ổn thỏa, anh gọi lại
thì cô đã tắt máy tự lúc nào.
Trước đây, Quý Đông Đình rất thích
yêu xa. Cô bạn gái mà anh hẹn hò lâu nhất làm việc tại một phòng nghiên
cứu ở Mỹ, bọn họ cứ hai tháng gặp nhau một lần, mọi chuyện rất tốt đẹp.
Anh thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối lúc cô ấy nói lời chia tay. Thế nên
lần này, anh dự định mỗi tháng sẽ gặp Khương Kỷ Hứa một lần, nhưng mới
chỉ qua hai ngày mà anh đã thấy khó lòng chịu nổi. Theo lời Dean thì
hiện tại Quý Đông Đình rất hay cáu gắt, thật chẳng khác nào một người
đàn ông bị mất cân bằng nội tiết tố. Còn về phần Dean, anh ta hết sức
vui sướng giúp ông chủ chuẩn bị quay lại thành phố S, anh ta đang nhớ
nhung mấy món điểm tâm và các quán bar ở thành phố ấy chết đi được!
Chiều hôm sau, Quý Đông Đình vừa giải quyết xong công việc bên Mỹ, lập tức
lên thẳng chuyến bay tới thành phố S. Đến nơi, Dean qua nhà một người
bạn thân ở nhờ, Quý Đông Đình không muốn ở khách sạn nên tự tìm đến nhà
Khương Kỷ Hứa theo địa chỉ mà Dean hỏi được. Nơi cô ở rất khó tìm, anh
phải chi tiền nhờ một bà lão bán hoa quả dẫn đường. Đứng trước khu nhà
tồi tàn, Quý Đông Đình khẽ nhíu mày. Cũng may là bà lão bán hoa quả có
quen biết chủ nhà, lại thêm bức ảnh hai người nằm trên giường thân mật
“kề má áp mặt” trong điện thoại của Quý Đông Đình, chủ nhà liền đưa chìa khóa cửa cho anh không chút do dự.
Ở đây không có thang máy, Quý Đông Đình đành phải leo bộ lên tầng sáu. Dọc đường đi, anh không ngừng
nhăn nhó mặt mày: Tại sao ở tầng một lại dán đủ loại quảng cáo thế này?
Người ở tầng hai còn nấu cơm ngoài hành lang nữa kìa! Hành lang tầng ba
treo cái gì lủng lẳng vậy, là quần lót ư? Tầng bốn ngổn ngang thùng giấy và gạch vụn, lỡ như Hứa Hứa của anh chẳng may vấp phải thì làm thế nào? Quý Đông Đình sắp bốc hỏa tới nơi rồi! Cuối cùng cũng lên đến tầng năm, anh vừa ngó vào căn nhà đang mở cửa, một gã đàn ông cởi trần liền bước
ra, cất giọng thô lỗ: “Anh tìm ai?”
Quý Đông Đình vốn đang khó chịu trong người, bực bội lên tiếng: “Người phụ nữ của tôi.”
Gã đàn ông lập tức nổi điên: “Mày dám đến nhà ông đế tìm người đàn bà của ông đây sao? Mày cũng to gan thật đấy!”
Thấy Quý Đông Đình kiêu ngạo chẳng thèm đáp lời, gã đàn ông cục cằn liền
vung nắm đấm về phía anh. Quý Đông Đình nhanh nhẹn giữ lấy tay của gã
đàn ông, nháy măt đã đè hắn ta lên cửa. Anh cười khẩy, còn chưa kịp mở
miệng thì một người đàn bà với mái tóc xoăn từ trong nhà bước ra: “Trời, mình à!”
Gã đàn ông mặt đỏ phừng phừng, lớn tiếng mắng chửi: “Con đàn bà thối tha kia, mày quyến rũ thằng nhóc trắng trẻo này đấy hả?”
Quý Đông Đình liếc nhìn người đàn bà mặt mũi bóng nhẫy đứng trước cửa, lập
tức buông tay: “Xin lỗi anh, anh hiểu lầm rồi! Bạn gái tôi ở tầng sáu.”
“Khốn kiếp!” Gã đàn ông giận dữ buông một câu.
Lên đến tầng sáu, tâm trạng tồi tệ của Quý Đông Đình mới dịu bớt, chỉ có
nơi người con gái của anh ở mới gọn gàng, sạch sẽ như thế này. Anh cúi
xuống ngắm nhìn mấy chậu cây nhỏ xinh đầy sức sống ngoài hành lang một
lúc rồi mới mở cửa vào nhà. Quý Đông Đình rất tự nhiên lấy đôi dép nữ cỡ lớn nhất mà anh đoán chắc là của Khương Kỷ Hứa để đi vào chân, sau đó,
anh đặt đôi giày da của mình vào tủ giày. Tuy đôi dép nhỏ bé chỉ bao
được nửa bàn chân của anh, nhưng anh vẫn thấy như vậy còn tốt hơn nhiều
so với mấy đôi dép nam ở trong tủ của cô. Anh ngồi xuống sofa, nhìn qua
một lượt khắp căn phòng, cũng không dám tùy tiện táy máy quá nhiều.
Hai ngày nay, anh gần như thức trắng để làm việc, lúc trên máy bay, vì quá
phấn khích khi nghĩ tới việc sắp được gặp cô nên anh cũng chẳng nghỉ
ngơi gì, đến bây giờ mới cảm thấy thấm mệt. Anh do dự một lát rồi bước
vào phòng ngủ của Khương Kỷ Hứa. Chắc là cô sẽ vui mừng chào đón anh
thôi! Anh nằm lên chiếc giường hít hà hương thơm của cô còn vương lại
trên đó, cảm giác bình yên khiến Quý Đông Đình ngủ thiếp đi lúc nào
chẳng hay.
Tối hôm nay, Khương Kỷ Hứa khao mọi người một bữa,
nhân dịp cô được thăng chức. Bữa tiệc diễn ra tại nhà hàng Tư Lý Minh
khá có tiếng ở thành phố S. Đã lâu mới được tụ họp đông đủ, thế nên ai
nấy đều vô cùng hết mình. Tới khi tàn cuộc, nhiều người đã ngà ngà say,
riêng An Mỹ thì say bí ti, không biết trời đất gì nữa. Khương Kỷ Hứa
đành đưa cô ấy về nhà mình. Chật vật dìu An Mỹ leo sáu tầng lầu, lúc đến cửa nhà, Khương Kỷ Hứa đã mệt gần chết. Vào nhà, cô thò tay lấy đôi dép lê vẫn để ở tầng cao nhất trên tủ giày nhưng mãi mà chẳng thấy đâu. Mặc kệ thôi! Cô đành đi chân đất dìu An Mỹ vào phò