
xưa cô cứ cố níu kéo đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi.
Thẩm Hoành vẫn cảm thấy mình đến thành phố S sẽ chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp. Quả nhiên, ngày hôm sau, anh ta vừa ra đến thang máy đã gặp ngay tên
Quý Đông Đình đáng ghét. Lần này, Quý Đông Đình chủ động chào hỏi: “Cậu
Thẩm!”
Trong mắt của đại đa số thương nhân, tên Quý Đông Đình này là một miếng mỡ béo bở, nhưng Thẩm Hoành lại chẳng có chút hứng thú nào với Quý Đông Đình. Những người mới nhìn đã thấy không vừa mắt thì sao
có thể cùng hợp tác làm ăn?
Thẩm Hoành thêm lần nữa khẳng định,
mình cực kỳ không ưa cái gã đang đứng trước mặt khi Quý Đông Đình lấy
điện thoại ra và nói: “Chào cô! Tôi là Quý Đông Đình, hôm qua đã đặt một chiếc vòng tay ở cửa hàng của cô, mặt sau khắc chữ “JJX”, dùng loại đá
quý tốt nhất.”
JJX? Khương Kỷ Hứa(*) ư?
(*) “Khương Kỷ Hứa” phiên âm theo tiếng Trung là Jiang Ji Xu.
Thật ra, trước khi Dean tiết lộ, Quý Đông Đình đã biết quan hệ giữa Thẩm
Hoành và Khương Kỷ Hứa. Sau một hồi phân tích tình hình, anh nhận thấy
gã đó chẳng xứng làm tình địch của mình, vì vậy, anh cũng chẳng cần
thiết phải tính toán với hắn ta.
Thế nhưng, anh sắp trở thành bạn trai tiếp theo của Khương Kỷ Hứa rồi, cũng nên báo trước để cho cái tên Thẩm Hoành này hiểu ra một số chuyện.
Cúp máy, Quý Đông Đình
liếc nhìn biểu cảm thú vị trên gương mặt Thẩm Hoành. Anh khẽ nhếch môi,
bỗng nhớ đến khuôn mặt xinh xắn của cô quản gia, trong lòng cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.
Anh bảo Dean điều tra về Thẩm Hoành hoàn
toàn không phải vì để ý tới quá khứ của cô. Ngược lại, anh chẳng hề quan tâm đến nó, bởi vì một cuộc tình thất bại ắt hẳn là một quá khứ chẳng
ra làm sao.
Chỉ khi gặp được người đàn ông đích thực, cuộc đời người phụ nữ mới trở nên tuyệt vời. Tại sao chúng ta lại thích một người? Có thể ban đầu là do ngưỡng mộ, sau
đó dần dần bị hấp dẫn; cũng có thể là do mới gặp đã thấy hợp, rất muốn
gần gũi hơn với người ấy. Tâm tình khi đó cũng thay đổi, bắt đầu trở nên thất thường, thi thoảng sẽ bất giác nhớ về người ấy, cảm thấy rất ngọt
ngào, rồi thẫn thờ, cười ngây ngốc, bỗng muốn thay đổi bản thân mình...
Thông tin về hôn lễ sắp được cử hành của Cốc Vũ dần bị rò rỉ trên mạng. Ngay
lập tức, Bắc Hải Thịnh Đình, với tư cách là đơn vị tổ chức, cũng nhận
được không ít sự chú ý. Bộ phận Marketing cũng nhân cơ hội này tung một
số hình ảnh về khách sạn để quảng bá.
Thịnh Đình đã mời nhiếp ảnh gia tới chụp album tuyên truyền. Đầu tiên là một bức ảnh tập thể của
tất cả các Giám đốc. Sau đó là ảnh về công việc hằng ngày của mỗi bộ
phận, nhân viên khách sạn luôn mỉm cười khi phục vụ, khách sạn đã được
quốc tế hóa như thế nào, bảo vệ nói tiếng Anh lưu loát ra sao... Ngoài
ra, còn có một vài bức ảnh chụp phòng Tổng thống, đây mới chính là trọng điểm khi nhắc đến các khách sạn năm sao.
Vì Khương Kỷ Hứa làm
người mẫu, nên Quý Đông Đình đành miễn cưỡng chấp nhận để nhiếp ảnh gia
vào chụp trong căn phòng Tổng thống của mình.
Trước khi bắt đầu,
nhiếp ảnh gia nhắc nhở Khương Kỷ Hứa những điều cần lưu ý: “Quan trọng
là thần thái, nhất định phải vừa tự nhiên vừa tự tin. Mà trong thần thái thì quan trọng nhất là ánh mắt, phải dịu dàng, lại phải có chút kiên
định. Cô diễn thử xem sao!”
“Người mẫu bất đắc dĩ” Khương Kỷ Hứa sầu não: “Tôi không làm được đâu, đổi người khác đi!”
“Thật ra, còn một điều quan trọng nữa là khí chất.” Nhiếp ảnh gia động viên
Khương Kỷ Hứa: “Đừng lo lắng, cùng lắm là chúng ta chụp đi chụp lại vài
lần!”
Khương Kỷ Hứa không biết nói gì nữa.
Hai giờ chiều,
Quý Đông Đình trở về, đúng vào lúc ánh sáng thích hợp để chụp ảnh. Quý
Đông Đình ngồi xuống sofa, quan sát quá trình tác nghiệp của nhiếp ảnh
gia. Anh cầm đại một cuốn tạp chí lên xem, còn không quên trêu chọc: “Là tuyên truyền cho khách sạn hay là quảng bá cho Giám đốc Khương vậy?”
Khương Kỷ Hứa biết Quý Đông Đình đang muốn chọc ngoáy, cô chỉ nhún nhường đáp
lại một câu: “Tôi là một nhân viên của khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình,
đương nhiên cũng là đối tượng tuyên truyền của khách sạn.”
Quý Đông Đình lắc đầu, mỉm cười.
Nội dung bức ảnh thật ra rất đơn giản: Khương Kỷ Hứa chỉ cần đứng bên chiếc tủ theo phong cách châu Âu, cắm một bông tử la lan còn tươi vào trong
bình hoa Roma. Điều mà bức ảnh muốn thể hiện cho mọi người xem tất nhiên không phải Khương Kỷ Hứa, mà là bối cảnh sau lưng cô: bức tranh sơn dầu của một họa sĩ châu Âu thời kỳ Phục Hưng, có giá hàng chục triệu.
Khương Kỷ Hứa không phải người mẫu chuyên nghiệp, lại thêm Quý Đông Đình ngồi
cách đó không xa cứ chốc chốc lại nhìn về phía cô, khiến cô càng mất tự
nhiên hơn.
“Không được, còn gượng gạo!” Nhiếp ảnh gia không mấy
hài lòng với lần biểu diễn đầu tiên của Khương Kỷ Hứa: “Ánh mắt nhất
định phải vừa dịu dàng, vừa thân thiết, lại vừa tự tin, cô có làm được
không?”
“Tôi sẽ cố gắng.” Khương Kỷ Hứa nói.
Nhiếp ảnh gia chụp lại lần nữa, vẫn thấy không ưng ý. Khương Kỷ Hứa hết sức xấu hổ, chỉ biết gật đầu lia lịa khi được góp ý.
Quý Đông Đình cuối cùng đã không thể chịu nổi, bèn đứng dậy đi về