
gian liếc nhìn bàn phía trước, hơi
nóng của nồi lẩu bốc lên quấn quanh đôi tình nhân trẻ. Nhìn từ xa, bữa
lẩu cực kỳ hấp dẫn.
Chu Minh để ý đến ánh mắt khát khao vô vạn của Tạ Anh Tư liền quay
đầu nhìn, trong lòng anh càng lâng lâng, cái gọi là no bụng đói con mắt
chính là để chỉ người con gái Tạ Anh Tư này.
“Cô chủ quán, nhà mình bán lẩu từ lúc nào thế?” Anh Tư quan sát nồi
lẩu, kìm nén hồi lâu, cuối cùng hỏi một cách ngốc nghếch nhưng không hề
để ý đến tia sáng lóe lên trong mắt Chu Minh. Nụ cười nhạt kéo dài đến
tận đôi mắt nhỏ, quả nhiên không nằm ngoại dự đoán của anh.
Bà chủ quán phấn khởi, bật luôn lời quảng cáo, “Vừa mới cho vào thực
đơn. Lẩu cay, lẩu hải sản, gọi món gì có món đấy, lúc này mà ăn thì
không còn gì thú vị hơn. Cô Tạ, lần sau cùng vị tiên sinh đây đến thưởng thức nhé.”
Tạ Anh Tư thầm trợn trừng mắt, thái độ khinh thị, lần sau? Lại còn
với Chu Minh nữa? Xí, cô chỉ hận một nỗi không thể đem cái miệng lưỡi
độc địa của Chu Minh quăng vào nồi lẩu mà nhúng ăn. Nếu còn lằng nhằng
với tên tiện nhân này, không cẩn thận cô lại gây chuyện điên khùng mất,
vì vậy, để thuận theo anh ta và vừa ý mình, giữ gìn hòa bình thế giới,
vẫn nên hạn chế đi.
Nghĩ như thế nhưng ngoài miệng, Anh Tư vẫn khách khí: “Ha ha, được
được, nhất định ủng hộ.” Một mình tôi sẽ đến. Lòng thấy bất an nghĩ đến
chuyện xấu hổ, ăn no đến phát ói như lần trước, cô quyết định, trước
tiên phải chuẩn bị sẵn thuốc tiêu hóa.
Trong việc ăn uống, Tạ Anh Tư luôn hưng phấn đến cực điểm, nhưng vì
chút tự tôn cuối cùng nên cũng đành tiếc nuối để lại nửa bát mỳ bò. Chu
Minh còn ăn ít hơn cô một chút, vì anh suy nghĩ đến vấn đề sức khỏe, có
điều trong mắt cô gái thô tục Tạ Anh Tư, gã Chu Minh này có cái dạ dày
của gà non, ăn còn không bằng con gái, trong lòng từ trên xuống dưới đều thấy khinh thường.
Cùng lúc với khinh thường, cô gái thô tục cũng phải thừa nhận tư thế
ăn uống của tên tiện nhân này, quả thật có vẻ gì đó… đẹp đến khó chịu.
“Cô chủ quán, tính tiền.” Rút ví tiền, Anh Tư chuẩn bị thanh toán.
Bát cháo tối lần trước Chu Minh trả, Gia Cát đời thứ hai – Tạ Anh Tư
quyết định hào phóng một lần.
“Để tôi trả cho.” Chu Minh lúc này liền mở miệng nói.
“Không cần, không cần, là điều tôi nên làm mà, bình thường tổng biên
chăm sóc tôi như vậy…” Thực ra cô muốn nói, cái đồ tiện nhân nhà anh,
bình thường hay hành hạ tôi…
“Tôi chưa bao giờ để con gái trả tiền.” Một lời của Kim Quy khiến Tạ
Anh Tư hào phóng quá mức phải ngây người ra. Vừa định kiên quyết thêm,
nhưng bộ não nhanh nhạy chợt tính toán, nếu cô tranh trả tiền thì chẳng
phải thừa nhận mình không phải con gái sao? Mẹ kiếp, cô ấy – Tạ Anh Tư
đường đường là một nữ trung hào kiệt, tiền này tuyệt đối không thể rút
ra trả.
“Ha ha, vậy thì ngại quá!” Nhìn chăm chú vào dáng vẻ từ tốn khi Chu
Minh móc tiền trả, Tạ Anh Tư lẩm bẩm, hóa ra anh còn coi tôi là con gái, trước nay tôi lại cứ nghĩ rằng anh coi tôi là thái giám cơ.
Được Chu Minh đưa về đến tận cửa, Tạ Anh Tư vẫy tay tiễn chiếc xe
sang trọng của Chu Minh quay đầu rời đi. Tối ấy trước khi đi ngủ, cô gái kiên cường mơ mơ hồ hồ, ánh đèn nê-ông màu hồng ngoài cửa sổ chiếu rọi
vào, khiến một góc phòng sáng hồng lên, trái tim non nớt của cô đột
nhiên phát hiện ra mình và Chu Minh ăn chung một đĩa cá dưa chua, đó
chẳng phải là… hôn nhau gián tiếp ư?
Bị “nụ hôn gián tiếp” làm cho ngốc nghếch, như sợ bị lây lan cái gì
đó, Anh Tư phì lên hai tiếng, lấy chăn trùm kín mặt, nuốt nuốt nước bọt, mẹ kiếp, ngày mai tôi phải tìm Châu Minh hôn gián tiếp. Cô trở mình rồi nhắm nghiền mắt lại, hôn thì hôn, ai sợ ai chứ!
Chủ nhật phải tăng ca, sau khi hoàn thành xong công việc, Tạ Anh Tư
chấp nhận số phận chen chân trên xe buýt. Chiếc ghế cứng lạnh khiến Anh
Tư khó chịu khắp mình mẩy, ngồi tê liệt như con bạch tuộc, đầu óc mệt
mỏi không cách nào chống đỡ cứ lắc lư lên xuống trong sự nghiêng ngả của chiếc xe. Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng cô cũng phải thừa nhận,
ngồi trên tàu cướp biển sang trọng của hung tinh tuy có chút tổn hại tâm lý nhưng lại thực sự thoải mái.
Ngay đến thời gian sống lay lắt cũng không có, tuần mới bắt đầu cũng
là cuộc đấu tranh giữa chính và tà, giữa nam và nữ. Buổi trưa ngày thứ
tư, bài báo lần theo dấu vết tìm người mất tích của tòa báo đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi của xã hội, mọi người trong văn phòng đều thở phào
một hơi. Đến giờ tan ca, Chu Minh mở cửa phòng riêng, chậm rãi bước ra,
nở nụ cười ấm áp, anh vỗ vỗ tay, ngay lập tức trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. “Tuần trước mọi người đều vất vả rồi, thành tích đạt được khá tốt, cảm ơn sự nỗ lực làm việc của các vị trong thời gian gần đây.
Vì vậy tối nay, tôi đã bao trọn một phòng mời các bạn đi hát xả hơi.”
Sếp đích thân mời đi hát ai dám không nể mặt, vì vậy tất cả mọi người đều giả bộ hoan hô nhiệt liệt. Tạ Anh Tư đứng lẫn trong đám đông, uể
oải vỗ tay hai cái, vừa vỗ vừa ngáp.
Tổng biên trẻ tuổi giàu có rút tiền mời đi hát, tin ny được truyền đi nhanh chóng với tốc độ của âm thanh. Lượng muội dẫn đầu