Pair of Vintage Old School Fru
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323740

Bình chọn: 7.00/10/374 lượt.

ơi nào đó, cô luôn có thể tìm thấy anh trong vô thức, cho dù bóng lưng ấy rất rộng lớn cũng khiến cô có

cảm giác thân thuộc. Cái được gọi là tình yêu chính là cảm giác thuộc về nhau đó.

Cứ như vậy hai tuần trôi qua, cô phóng viên quèn Tạ Anh Tư giấu giếm

tất cả, thậm chí cũng chẳng đem chuyện tình yêu kể với Đỗ Thuần, cô quá

quan tâm tới Đỗ Thuần, lo ngại niềm hạnh phúc của mình có thể làm tổn

thương một người không hạnh phúc như cô ấy.

Cha mẹ càng không thể nói, bản tính nôn nóng hấp tấp của họ, Anh Tư

hiểu hơn ai hết. Nếu nói chuyện qua điện thoại, không chừng vừa cúp máy, cha sẽ chạy ngay ra ngoài mua vé tàu. Khi cô mười tám tuổi, mẹ đã bắt

đầu lải nhải bên tai, tò mò không biết người đàn ông như thế nào sẽ cưới cô. Bà còn nói, người đàn ông đó hoặc bị bại não, hoặc là cuộc đời gặp

phải khó khăn quá nghiêm trọng, đến nỗi mắt thẩm mỹ bị rối loạn.

Trong công viên ngày cuối tuần, ánh mặt trời hiền hòa, gió khẽ thổi,

khắp nơi tràn ngập sắc màu, nào xanh lam, nào tím, nào đỏ, nào xanh da

trời. Bên thảm cỏ gần hồ nước, Tạ Anh Tư ngồi khoanh chân trên mảnh vải

dầu, ánh mắt nheo nheo mơ màng nhìn người đàn ông nho nhã, tuấn tú ngồi

bên cạnh một cách chăm chú, đến nỗi khiến anh sởn cả da gà. Một tay ôm

Trư Đầu, một tay Chu Minh khẽ gõ vào đầu Anh Tư, cuối cùng không kìm

được mà lên tiếng, “Anh biết, anh rất có giá trị thưởng thức, nhưng em

có thể quản lý đôi mắt em một chút được không?” Khẽ mỉm cười, anh vỗ vỗ

mặt cô, “Em thích anh như vậy, anh sẽ sợ đấy!”

Lần này cô không đáp trả, chỉ thoải mái dựa vào lưng anh, nhìn trời

xanh mây trắng, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, “Em nói này, đầu óc anh

vẫn hoạt động tốt đúng không?”

Chu Minh rướn mày, thờ ơ trả lời, “Trước khi gặp em thì luôn rất tốt, gặp em rồi anh không xác định được.”

Tạ Anh Tư mỉm cười, lẽ nào cha mẹ cô đã đoán trúng, chỉ có người bại

não mới chọn cô? Thở phì phì, cô quay mặt qua, “IQ của anh bị giảm sút

là chuyện của anh, đừng đổ lỗi cho em.”

Chu Minh nhẹ nhàng liếc Anh Tư một cái, đặt Trư Đầu xuống, để nó đuổi theo mấy chú bướm nô đùa, “Anh cảm thấy IQ không có gì thay đổi, chỉ là mắt thẩm mỹ thay đổi hơi lớn. Chuyện đã đến nước này rồi, anh cũng rất

đau lòng.”

Tạ Anh Tư vừa nghe xong, thoắt cái đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc,

miệng cũng không tha, “Ái dà, anh đã đau lòng đến thế sao, loại người

như em đây thực sự không có bản lĩnh, còn làm giảm mắt thẩm mỹ người

khác, gây ra nghiệp chướng nữa. Ồ, loại người như em cái gì cũng không

ổn, may còn có chút thông minh, vậy thì chúng ta hẹn gặp lại đi, ồ,

không cần gặp lại đâu, ngày mai em sẽ đổi tên cho Trư Đầu.”

Tạ Anh Tư than thở, cô không phải nhân tài, ai còn dám nhận mình là nhân tài đây?

Đôi bàn tay vờ bận bịu thu dọn bất ngờ bị nắm lấy, cả người cô bổ

nhào vào lòng Chu Minh, còn chưa hoàn lại hồn thì hơi thở ấm nóng của

Chu Minh đã phả bên tai cô, “Tạ Anh Tư, em học qua binh pháp Tôn Tử

chưa?”

Tư thế ôm nhau vô cùng thân mật khiến toàn thân Anh Tư nóng rực, muốn vùng thoát ra mà không thể, mặt mũi đỏ gay, “Chưa… sao lại chưa đọc

qua, làm sao?”

Chu Minh đùa nghịch mái tóc ngắn mềm mại của Anh Tư, đặt đầu cô lên

cánh tay mình, “Chiến thuật lùi một bước tiến ba bước của em được vận

dụng không tồi!” Anh hôn một cái vào trán cô, “Cá nhân anh cảm thấy,

ngoài ưu điểm thông minh ra, khả năng nói dối của em cũng không tồi, mỗi lần em nói dối là anh biết ngay.”

Khuôn mặt trắng trẻo của Chu Minh kề sát Anh Tư, ngay đến ánh mặt

trời tươi sáng cũng bắt đầu kém sắc, tiếng chim hót véo von cũng như

giảm đi sự trong trẻo. Tạ Anh Tư chỉ nhận thấy mỹ sắc trước mặt như tỏa

sáng, cô chìm đắm trong bóng anh, nuốt nước bọt một cách khó khăn, hơi

đẩy anh ra, “Trước tiên anh có thể để em dậy được không, chúng ta như

thế này…” Cô xấu hổ nhìn quanh, “… thật tổn hại thuần phong mỹ tục.”

“Tổn hại thì cũng tổn hại rồi, tiếp tục để chúng tổn hại đi!”

“Anh có biết xấu hổ không vậy?”

“Không phải từ tám trăm năm trước, em đã biết anh không phải quân tử sao?”

Tạ Anh Tư lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng, “Số Tạ Anh Tư em đây đúng là khổ rồi, bị tên ngụy công tử nhà anh nhắm trúng.”

Chu Minh nới lỏng tay, để cô ngồi dậy, “Em yêu, đây chính là cái được gọi là nghiệt duyên.”

Lúc này, Trư Đầu đang chạy lon ton vui vẻ, lập tức lao vào lòng Tạ

Anh Tư nũng nịu. Khoảnh khắc thân mật của đôi nam nữ tạm thời kết thúc,

bắt đầu bằng cuộc nô đùa vui vẻ của cô gái với chú chó nhỏ. Chu Minh vui vẻ ngắm nhìn sóng biếc trên mặt hồ, xa xa, có cánh chim đang vỗ cánh

bay, uyển chuyển lướt qua mặt nước tĩnh lặng, làm bắn tung bọt sóng.

Cảnh đẹp như tranh vẽ. Anh bàng hoàng phát hiện ra câu đố liên quan

đến hạnh phúc mà lúc nhỏ đã từng giải. Thế giới này, có lẽ không còn tồn tại nguồn gốc hoa đào nữa, nhưng tìm kỹ, anh tin rằng vườn đào của anh

cũng khói bếp nghi ngút, nơi đó, có cô gái đợi anh về lúc đêm khuya. Anh nhìn Anh Tư đang đuổi theo Trư Đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tuần sau bạn

anh đến, cùng anh đi gặp gỡ chút nhé!”

Lập tức, Anh Tư ngừng rượt đuổi, nụ cười cứng đờ bên mi