
i chớp mắt mà mười ngày đã trôi qua. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên
họ ở bên nhau lâu như vậy. Trử Tụng ban ngày thì đến doanh trại, nếu không bận
thì tới trưa anh sẽ về nhà ăn trưa cùng Kiều Ưu Ưu, buổi tối ôm cô ngủ, cuộc
sống rất thoải mái.
Trước
đây họ không ở cùng nhau mà quen với việc sống ở hai nơi khác nhau, nhưng lúc
này họ lại quấn lấy nhau, nên nếu bây giờ lại phải tiếp tục những ngày tháng xa
cách thì sợ rằng sẽ vô cùng khó chịu.
Kiều Ưu
Ưu mỗi ngày vẫn cùng với Nhiễm Nhiễm tìm kiếm những con đường để vào được sân
bay của doanh trại nhanh nhất, dù cô vẫn biết rằng việc đó là không thể, nhưng
cô vẫn tràn đầy hi vọng. Tuy nhiên cũng do chơi cùng với người bạn nhỏ nên sự
ngây thơ của cô lại được bộc lộ ra. Rất nhiều lần cô không thể kiềm lòng mà
nghĩ rằng: “Nếu có một đứa con gái thì thực ra cũng không tồi, như vậy sẽ có
người ở bên cạnh cô, cô sẽ bỏ thời gian ra chăm sóc cho con gái, khiến cuộc
sống trở nên phong phú hơn, còn có thể đứng từ góc nhìn của đứa trẻ để nhìn
ngắm cái thế giới muôn màu luôn thay đổi này.”
* * *
Trử
Tụng vẫn luôn nhớ tới mong ước bé nhỏ của Kiều Ưu Ưu, anh thậm chí còn vì cô mà
vi phạm kỷ luật quân đội, lén lút đưa cô vào sân bay. Kiều Ưu Ưu vui sướng đến
phát điên giống như Nhiễm Nhiễm lần trước, chạy nhảy tung tăng. Trử Tụng chưa
từng phát hiện ra Kiều Ưu Ưu lại là một người dễ thỏa mãn đến vậy.
Kiều Ưu
Ưu cúi người như con mèo trốn ở hàng ghế sau, Trử Tụng tiến thẳng vào cửa chính
doanh trại mà không gặp phải trở ngại nào, sau đó lại đi một đoạn rất dài nữa
mới tới cái nơi được mệnh danh là sân bay của Sư đoàn Không quân. Tuy nhiên
khắp nơi lại là một màu đen kịt, không thể nhìn thấy cái gì, sự hưng phấn của
Kiều Ưu Ưu trong phút chốc tan biến hẳn.
“Chẳng
nhìn thấy cái gì cả, không có máy bay, đến người cũng chẳng thấy đâu.”
“Nóng
vội thì chẳng làm được gì đâu.”
“Vẫn
chưa đến ư? Không phải chứ? Một cái sân bay quân đội mà chiếm nhiều đất như
vậy, có khi cũng bằng với khu số 1, 2, 3 của sân bay quốc tế thủ đô rồi ấy
chứ.” Kiều Ưu Ưu mấp máy mắt, Trử Tụng đã cho giảm tốc độ xe.
Kiều Ưu
Ưu nhanh nhẹn chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, dán sát mặt vào cửa kính, mấy
chiếc máy bay đang đậu ở cách đó không xa, ở xung quanh trái phải trước sau của
mỗi chiếc đều có đèn chiếu sáng, bên dưới có những nhân viên mặt đất mặc áo
khoác dày, trong tay cầm bảng thống kê hoặc các thiết bị không ngừng chạy xung
quanh máy bay.
Những
chiếc máy bay chiến đấu khi nhìn từ trên màn hình sẽ cho ta một ảo giác, đó là
nó rất nhỏ nhắn và duyên dáng khi bay lượn trên bầu trời. Nhưng lúc này cô được
tận mắt nhìn thì lại thấy rằng thực ra khối lượng của máy bay chiến đấu cũng
thật không nhỏ, đứng sừng sững giữa màn đêm, đầu máy bay sắc nhọn cơ hồ bất cứ
lúc nào cũng có thể xuyên thủng bầu trời, khiến người ta có cảm xúc dâng trào.
“Đây là
máy bay J-11, cải tạo từ máy bay chiến đấu của Liên Xô, loại hạng nặng.” Trử
Tụng giải thích ngắn gọn.
Kiều Ưu
Ưu vẫy tay nói: “Anh lái chậm thôi, em vẫn chưa nhìn thấy rõ.”
“Nếu
chậm hơn thì chỉ còn cách xuống bò thôi.”
Khu vực
sân bay không cho phép dừng xe, nếu dừng thì lập tức sẽ có xe tuần tra đi tới.
Anh đang rất nghi ngờ nếu cứ đi với tốc độ rùa bò thế này thì không biết có thu
hút sự chú ý của xe tuần tra hay không.
“Bắt
đầu từ đây trở đi sẽ là máy bay J-10.”
“Bình
thường anh hay lái chiếc nào?”
“Anh ư?
Đều có thể lái!” Trử Tụng nhướn mày đắc ý nói.
Kiều Ưu
Ưu bĩu môi. Trử Tụng quả thực là một phi công vô cùng xuất sắc, anh đã lập được
rất nhiều chiến công, Trử Tụng cũng là một trong số những phi công ưu tú nhất
được lựa chọn từ các doanh trại để tiến hành bay thử chiếc máy bay J-20 mới
được thử nghiệm thành công. Vì việc này mà ngay đến kì nghỉ của năm anh cũng đã
phải hủy bỏ, cứ nghĩ tới điều này là Kiều Ưu Ưu lại không nhịn được nên bĩu
môi.
Trử
Tụng chỉ vào chiếc máy bay đang đỗ trước mặt, “Đây chính là chiếc mà anh vẫn
thường bay.”
“Cũng
chẳng khác gì so với những cái khác.”
“Đây
chính là chiếc máy bay mà anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể
bay trở về đấy. Nếu không phải là anh, nó đã…” Trử Tụng hối hận đến nỗi chỉ
muốn cắn lưỡi, vừa mới vui vẻ lại nói năng lung tung rồi. Đúng là tự mình làm
khổ mình!
Kiều Ưu
Ưu nhíu mày: “Anh có ý gì vậy?”
“Ưu Ưu,
anh dẫn em đi xem máy bay trực thăng nhé!”
Kiều Ưu
Ưu dịch người từ bên cửa sổ ra giữa xe, giọng nói lạnh lùng: “Trử Tụng, có
chuyện gì muốn nói thì tốt nhất là nói hết ra, anh có tin là bây giờ em sẽ mở
cửa rồi nhảy ra khỏi xe, khiến cho tất cả mọi người ở sân bay đều biết anh đưa
em vào đây không? Xảy ra chuyện gì thì tự anh gánh hết!”
“Chẳng
có gì để nói cả.”
“Được,
vậy anh nói cho em biết, anh trải qua khó khăn vất vả thế nào? Không có anh thì
nó sẽ làm sao?”
Trử
Tụng nhìn sắc mặt của Kiều Ưu Ưu qua gương chiếu hậu, lảng tránh nói: “Ừm,
chiếc máy bay này đã cùng anh mấy năm rồi.”
“Trử
Tụng!” Kiều Ưu Ưu bỗng nhiên cao giọng: “Anh nói rõ cho em biết, có phải là vì
nó mà anh mới lập được chiến cô