
phụ nữ đó? Người phụ nữ đó tốt như vậy à? Tốt đến mức anh biết rõ người ta đã bàn chuyện cưới xin rồi còn phải cướp về à? Anh ta quấn lấy một con đàn bà hư hỏng như tôi chính là để chọc tức cô gái tốt đó, làm cho cô ta tức giận, bất bình, cho rằng tôi đã hạ thấp đẳng cấp của cô ta à? Ý anh muốn nói là như vậy đúng không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lỗ Phong đã hối hận rồi. Thấy Hoài Nguyệt tức giận, anh ta vội vàng kéo cô lại nói: “Không đúng, không đúng, ý anh không phải như vậy, Viên Thanh làm sao so với em được”.
“Đừng nhắc tới người phụ nữ đó trước mặt tôi, hai người chỉ làm tôi buồn nôn thôi”. Hoài Nguyệt giận dữ giật tay ra, xoay người đi mất.
Lỗ Phong ảo não châm thuốc, rít một hơi thật dài. Anh ta đã rất thận trọng nhưng cuối cùng sắp thành lại bại, tất cả phải làm lại từ đầu. Nếu không phải thằng cha Trần Thụy Dương này lại phá hoại kế hoạch của anh ta lần nữa thì làm sao anh ta lại có thể kích động như thế được.
Thấy Hoài Nguyệt đi vào với hai mắt ửng đỏ, Trần Thụy Dương lấy làm lạ. Đến lúc ăn xong, anh dặn tài xế đưa giáo sư Liễu An về nhà, còn mình thì gọi taxi đưa Hoài Nguyệt về để hỏi xem đầu cua tai nheo thế nào.
“Giám đốc Trần, Viên Thanh là bạn gái cũ của anh à?” Hoài Nguyệt nhận ra vẻ nghi hoặc của anh, cô cũng không muốn che giấu. Có một số việc cứ ngả bài ra nói cho rõ ràng sẽ tốt hơn nhiều.
Trần Thụy Dương hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức thoải mái thừa nhận, Hoài Nguyệt chợt không biết nên nói gì nữa.
“Vừa rồi em gặp Viên Thanh à? Hay là Lỗ Phong?” Trần Thụy Dương hỏi theo trực giác, có thể làm cho Hoài Nguyệt khóc, e rằng chỉ có hai người này.
“Lỗ Phong”. Hoài Nguyệt rầu rĩ nói.
Không biết che giấu, không thích tranh đoạt. Trần Thụy Dương cảm thấy Hoài Nguyệt cũng không lớn hơn Đậu Đậu là bao, vừa ngây thơ vừa mềm yếu.
“Quả thật trước khi đến đây anh đã biết em rồi”. Trần Thụy Dương thẳng thắn: “Anh và Viên Thanh yêu nhau chừng đó năm, mọi người xung quanh đều biết cả. Lỗ Phong bây giờ cũng coi như là một luật sư có danh tiếng được nhiều người biết, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị để ý. Em làm ở tòa soạn tạp chí này, anh được điều đến đây nên đương nhiên sẽ có người nói với anh”.
Hoài Nguyệt nhíu mày không lên tiếng.
“Anh cảm thấy rất bình thường. Người Trung Quốc đông như vậy, thành phố này thì bé bằng nắm đấm, đi tới đâu mà chả gặp được những người có dây mơ rễ má với mình”. Trần Thụy Dương quay sang nhìn cô: “Nhưng anh vẫn không thể không để ý đến em. Anh cảm thấy em rất yêu nghề, cũng rất tài hoa nên mới điều em đến chuyên mục mới và giao trọng trách cho em. Nếu như em cảm thấy anh là loại người lòng dạ khó lường thì đúng là oan uổng cho anh quá”.
Hoài Nguyệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chân thành của anh ta.
“Anh sẽ không cố ý làm khó em vì Viên Thanh. Thứ nhất, em cũng là người bị hại. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ta không đáng để anh làm như vậy. Hoài Nguyệt, không được khó chịu, Viên Thanh là quá khứ của anh, Lỗ Phong cũng là quá khứ của em. Anh đã nói với em rồi, chúng ta không thể sống vì quá khứ được”.
Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trần Thụy Dương cười nói: “Sau này nếu em phát hiện anh lấy việc công trả thù riêng thì nhớ đừng khách khí, nhất định phải đến ủy ban kỷ luật kiện anh”.
Hoài Nguyệt cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Em tin anh. Giám đốc Trần, anh là một người rất chính trực”.
Trần Thụy Dương thở dài trong lòng, dăm ba câu đã tin người khác rồi, một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như vậy thật sự làm người khác không thể yên tâm được.
Về đến nhà, nhớ lại lời Lỗ Phong nói, Hoài Nguyệt lại đau lòng không thôi. Không ngờ người ta đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi mà anh ta còn phải nhảy vào phá đám. Trước kia cô luôn cho là Viên Thanh dụ dỗ Lỗ Phong, bây giờ mới biết thì ra là Lỗ Phong phá hoại nhân duyên của Trần Thụy Dương. Mình đúng là không biết nhìn người, tuổi thanh xuân đẹp như thế mà bị hủy hoại trong tay loại người không có chút đạo đức nào thế này.
Nghĩ tới Trần Thụy Dương, cô cảm thấy đây là một người rất tốt, chân thành, thẳng thắn, cũng rất quan tâm đến mình. Đáng tiếc là lại có mối quan hệ lằng nhằng như vậy xen vào giữa, sau này hai bên cũng phải chú ý một chút. Lỗ Phong đã hiểu lầm, ai dám đảm bảo những người khác sẽ không hiểu lầm chứ. Cùng đơn vị, người nhiều miệng lắm, có tin đồn gì truyền ra thì sẽ rất không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc thì đau lòng, lúc thì tức giận, đột nhiên cô nhớ tới đôi mắt bình thản mang theo nét cười đó, nhớ tới câu nói của người đó: “Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng tự mình nghĩ cách giải quyết như thế nữa!”
Đúng vậy, một mình có quá nhiều chuyện phải lo. Nhưng cô có thể nói với ai chứ?
Vì trường mầm non của Đậu Đậu đã cho các cháu nghỉ hè nên Đậu Đậu về ở nhà bà nội. Giữa tuần, giáo sư Tần lại gọi điện thoại cho Hoài Nguyệt nói Đậu Đậu muốn cùng ăn cơm với mẹ. Sau khi xác nhận là Lỗ Phong không có nhà, Hoài Nguyệt mới nhận lời tới chơi với con trai. Giáo sư Tần là người thông minh, bà hiểu quá rõ tâm tư của con trai nhưng trước mặt Hoài N