
, rất khó có thể kiên trì hoàn thành một tác phẩm lớn. Cho nên, anh bảo đảm bây giờ anh ấy đã khỏi bệnh rồi, chỉ còn chưa hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lý khi giao tiếp với người khác thôi. Chỉ mong Hoài Nguyệt và Đậu Đậu có thể giúp đỡ anh ấy”.
Cơ Quân Dã nói: “Em thích Hoài Nguyệt, tính tình tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Nếu như cô ấy thật sự có thể thành đôi với anh trai em thì tốt quá. Lúc đó mọi người ở cùng một chỗ nhất định sẽ vui lắm. Em cũng thích Đậu Đậu, chúng ta giúp Hoài Nguyệt cướp nó về từ tay bố nó. Chúng ta sinh một đứa con gái, tuyển Đậu Đậu làm con rể. Được vậy thì đúng là tuyệt thật”.
A Thích trêu chọc: “Đó không phải kết hôn họ hàng gần, vi phạm luật hôn nhân à?”
Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Bọn nó mà có con với nhau thì nhất định sẽ giống Đậu Đậu, Đậu Đậu đẹp thật! Đậu Đậu!”
A Thích nhìn theo ánh mắt cô, thấy Hoài Nguyệt và Đậu Đậu đang đi trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, Đậu Đậu đang cầm một chiếc bánh, vừa đi vừa ăn. Tay Hoài Nguyệt xách một con cá, một túi cà và một túi sò.
“Đậu Đậu ăn gì ngon thế? Cho cô một miếng được không?” Cơ Quân Dã ngồi xuống, vừa bẹo má cậu bé vừa trêu chọc.
Đậu Đậu đưa chiếc bánh tới gần miệng Cơ Quân Dã: “Cho cô này, bánh nhiều lớp, ngon lắm”.
“Đậu Đậu thảo quá, Đậu Đậu ăn đi”. Cơ Quân Dã xoa đầu cậu bé rồi đứng dậy, nhìn thấy Hoài Nguyệt đang xách thức ăn liền nói: “Hôm nay tôi cũng muốn làm hai món này, lát nữa chị dạy tôi được không?”
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Chị đừng làm nữa, lúc mua thức ăn Đậu Đậu cứ đòi mua thật nhiều, để lát nữa tôi nấu luôn một mâm cho chị”.
Thấy quả thật Hoài Nguyệt đã mua rất nhiều, Cơ Quân Dã liền nói: “Thì ra Đậu Đậu thích ăn hai món này. Vậy thì tốt, tôi không mua nữa, mua về cũng nấu không ngon, ăn đồ chị nấu vậy. Đậu Đậu, lát nữa sang chơi với Leshy đi!”
Đậu Đậu khó xử nói: “Hôm nay cháu phải làm bài tập, phải vẽ tranh với mẹ!”
Mắt Cơ Quân Dã sáng lên: “Tranh gì? Lát nữa để chú Cơ dạy cháu”.
Đậu Đậu lập tức hớn hở gật đầu: “Vâng, để lát nữa cháu đi tìm chú Cơ”.
Hoài Nguyệt cúi xuống dỗ dành: “Đậu Đậu, chú Cơ bận lắm, không thể thường xuyên quấy rầy người lớn làm việc được. Lát nữa mẹ vẽ cùng con được không?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút: “Vâng, vẽ xong con sẽ đi chơi với Leshy sau”.
Cơ Quân Dã còn muốn nói tiếp nhưng A Thích đã kéo cô chào hai mẹ con rồi đi đến siêu thị.
“Vừa nói mà em đã quên rồi. Sao em hấp tấp như vậy, sau này nhất định sẽ sinh con gái”, A Thích nói, vẻ bất mãn: “Em muốn tối nay hai người họ động phòng hoa chúc à? Đừng làm Hoài Nguyệt sợ chạy mất. Bây giờ tìm đâu ra người nào thích hợp để giúp đỡ Quân Đào hơn hai mẹ con nhà họ chứ?”
Cơ Quân Dã nói: “Hay là chúng ta lượn một vòng đi, cho họ một chút cơ hội. Có Đậu Đậu ở đó, nói không chừng hai người thật sự có thể trò chuyện hoặc làm việc gì đó với nhau”.
A Thích bật cười, để mặc cô kéo ra ngoài tiểu khu.
Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt tay con trai về nhà. Một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, một em bé đáng yêu xinh xắn, nhìn kiểu gì cũng hệt như một bức tranh.
Đậu Đậu mặc quần soóc yếm, áo phông đỏ ngắn tay, vừa gặm chiếc bánh trên tay vừa cười tít mắt, ngẩng đầu nói gì đó với mẹ. Hoài Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa, cô cúi đầu cắn một miếng bánh của Đậu Đậu, sau đó gật gật đầu tỏ ý rất thích. Ánh nắng chiếu lên mặt cô, gương mặt tỏ ra cực kỳ sinh động và tươi vui. Cơ Quân Đào không kìm được, muốn mở cửa sổ để nhìn rõ hơn, nhưng chợt nhớ tới lời trêu chọc của Cơ Quân Dã ban nãy, lại ảo não rụt tay về, xoay người lên tầng, đi vào phòng vẽ.
Anh nhìn thấy bức vẽ thân cây khô dang dở đang lẳng lặng nằm trong góc phòng. Hôm nay ánh sáng trong phòng chan hòa, cái cây khô đó không còn cô độc như mấy ngày trước đây, mà Cơ Quân Đào có cảm giác như nó đang nóng lòng muốn thức tỉnh. Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm bức tranh, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Anh cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này. Hình như mình cũng nôn nóng muốn thêm một chút sắc màu tươi sáng cho nó.
Vẽ thêm cái gì nhỉ? Anh nhìn một đống bột màu bên cạnh, hình như màu nào cũng hợp, nhưng lại không có màu nào thật sự hợp. Anh cảm thấy khó chịu như bị dồn nén, dường như hít thở cũng trở nên khó khăn. Cảm giác muốn sáng tác đang thôi thúc nhưng anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lòng bức bối, anh đi lên sân thượng nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh sáng màu vàng bao phủ mặt đất. Cây, cỏ, hoa, lá, thậm chí mỗi căn nhà đều như sống lại, tất cả mọi vật đều đang cố gắng bung tỏa sức sống tràn đầy.
“Tiếp đi mẹ!” Giọng nói trẻ thơ non nớt của Đậu Đậu vang lên bên tai.
“Ờ, Đậu Đậu phải giữ chắc ché!” Đó là tiếng dặn dò nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt.
Cơ Quân Đào đi tới nhìn. Trên sân thượng nhà bên cạnh có lớp đất màu đen, lá cây màu xanh, thân dây leo mềm mại và hai tấm gỗ chống phân hủy màu xám đậm đặt song song trên rãnh đất làm lối đi. Hoài Nguyệt đang cầm vòi đi tưới nước cho những cây mướp, Đậu Đậu kéo ống cao su đi theo phía sau. Hai mẹ con đều đi chân đất trên tấm gỗ, một đôi chân nhỏ nhắn, thanh thoát, trắng ngần của phụ nữ và một đôi chân mũm mĩm, trắng h