Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326074

Bình chọn: 7.5.00/10/607 lượt.

h vừa nói vừa chỉ mấy cái cây héo rũ dưới chân. Anh cảm thấy hơi tức giận, sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Mặc dù chỉ là một cây rau non nhưng nó cũng có tính mạng mà.

“Không phải ngày nào anh cũng ở nhà sao? Anh cũng có thể lên tưới nước mà”. Cơ Quân Dã bất mãn nói rồi cầm chiếc vòi nước cao su mà Thương Hoài Nguyệt treo trên sân thượng, vặn vòi nước, bắt đầu tưới cây: “Cái cô nàng Hoài Nguyệt này làm trò gì không biết, tại sao còn chưa về, rau quả sắp chết hết cả rồi .”

Nhưng đến tối hai anh em cũng không thấy Hoài Nguyệt, nếu Đậu Đậu về thì nhất định sẽ chạy tới gõ cửa, sau đó cất tiếng gọi “chú Cơ” với giọng nũng nịu, ai nghe cũng mềm lòng.

Anh ngượng không muốn đổi ý, sợ Tiểu Dã và A Thích nhận ra anh đi xem đua thuyền rồng chỉ là vì em bé đáng yêu kia. Anh đã đồng ý sẽ dạy nó vẽ tranh nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện lời hứa. Hiển nhiên em bé đáng thương này thiếu tình thương của bố, thiếu niềm vui được bố dẫn đi du lịch bốn phương, chỉ có mẹ mà không có bố giống hệt như anh thuở bé. Đối với một cậu bé thì đó là một mất mát rất lớn, anh hy vọng có thể giúp đỡ được cậu bé này.

“Anh xem kìa, đó có phải là Đậu Đậu không?” Tiểu Dã kéo cánh tay anh, hào hứng nói: “Mau đưa ống nhòm cho em”.

Cơ Quân Đào chĩa ống nhòm về một bục khách quý khác, quả thật là Đậu Đậu. Cậu bé đang ngồi trên vai một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, hưng phấn khoa chân múa tay nhìn thuyền rồng xa xa. Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ha hả, ngẩng đầu nói gì với cậu bé, sau đó cậu bé liền reo hò rất to, có lẽ là đang cổ vũ cho các đội.

Anh hạ ống nhòm xuống, không có gì bất ngờ, Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh ngước mắt nhìn Đậu Đậu, vẻ mặt tươi cười. Hôm nay cô mặc áo phông trắng, tóc buộc đuôi ngựa, kính đen đẩy lên trên trán, nhìn trẻ trung như một sinh viên vừa tốt nghiệp. Anh thấy cô lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho Đậu Đậu, ra hiệu lau mặt. Cậu bé con vặn vẹo tỏ vẻ không vui, người đàn ông đó đưa hai tay lên nhấc Đậu Đậu xuống, đợi Hoài Nguyệt lau mồ hôi cho con trai xong lại nhẹ nhàng nâng Đậu Đậu lên đặt trên vai. Hoài Nguyệt nói gì đó với anh ta, anh ta lắc đầu, ra hiệu cho cô nhìn về phía mặt sông.

“Anh, có phải Đậu Đậu không?” Thấy hồi lâu Cơ Quân Đào không lên tiếng, Cơ Quân Dã không kìm được hỏi.

“Hình như đúng”. Cơ Quân Đào đưa ống nhòm cho em gái: “Xem đủ rồi, anh muốn về. Nếu như hôm nay bọn em ở lại đây thì ngày mai anh quay lại đón”.

“Không ở đâu, đông người quá, lần sau quay lại”. Cơ Quân Dã vừa đáp vừa nhìn vào ống nhòm: “Ơ, người đàn ông này là ai?”

Cơ Quân Đào không kìm được, nói: “Vậy thì về thôi, dài dòng gì nữa”.

Cơ Quân Dã cười nói: “Vừa rồi bác Uông nói để trưa cùng ăn cơm rồi hãy về, em đã nhận lời rồi”.

Cơ Quân Đào tối sầm mặt nhưng không làm gì được.

Không ngờ buổi trưa ăn cơm lại ngồi cùng bàn với Hoài Nguyệt. Cơ Quân Dã vừa bế Đậu Đậu thơm một chặp vừa nói: “Hoài Nguyệt, hôm qua chúng tôi đợi chị cả ngày, định hẹn chị hôm nay cùng đi, không ngờ lại gặp bọn chị ở đây”.

Hoài Nguyệt cũng rất vui, cô giới thiệu: “Kỳ tới chuyên mục của tôi viết về Tết Đoan ngọ, Hội trưởng Uông bảo tôi tới xem. Đây là Giám đốc Trần của chúng tôi. Đây là hàng xóm nhà tôi, Cơ tiên sinh và Cơ tiểu thư. Đây là bạn trai cô ấy, Thích tiên sinh”.

Trong mắt Trần Thụy Dương lóe lên một tia kinh ngạc nhưng lập tức biến mất, mọi người bắt đầu chào hỏi nhau. Cơ Quân Dã nói: “Thì ra Hoài Nguyệt làm biên tập, ở tạp chí nào?”

“Giao lưu văn hóa”. Đậu Đậu cướp lời: “Mong mọi người ủng hộ!”

Mọi người cười vang, Trần Thụy Dương nói: “Hoài Nguyệt, xem ra anh thật sự phải phát tiền làm thêm cho Đậu Đậu rồi”.

Đậu Đậu nói: “Cháu không cần tiền làm thêm, cháu cần ăn cơm”.

Hoài Nguyệt trìu mến xoa đầu con trai, cười nói: “Biết làm thế nào được, cái thùng cơm nhà tôi mà. Tiền làm thêm sắp đến tay mẹ rồi mà con lại làm mất”.

Đậu Đậu nói với Trần Thụy Dương: “Chú Trần, chú trả tiền làm thêm của cháu cho mẹ cháu được không?”

“Được, được, được”, Trần Thụy Dương cười ha hả: “Tiền làm thêm trả mẹ, tối nay chú mời cháu đến nhà hàng lớn ăn cơm được không?”

“Được”, Đậu Đậu vui vẻ nói: “Cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt, cà om tương, sò nướng, cả cơm nữa”.

Hoài Nguyệt nói nhỏ với Cơ Quân Dã bên cạnh: “Lần nào cũng có ba món này, còn nhất định không chịu đổi, đúng là ngốc thật”.

Cơ Quân Dã vừa gật đầu cười vừa lén quan sát sắc mặt anh trai, thấy Cơ Quân Đào ngồi đó không hề vui vẻ, trong lòng rất sốt ruột, lại thấy sự lo lắng trong mắt A Thích, cô càng hối hận vì lần này đã tới xem đua thuyền rồng.

Bàn này vốn có người của Hội Dân tộc học và chính quyền huyện Ngô Giang ngồi cùng. Thấy hai bên đã biết nhau từ trước, Hội trưởng Uông nhiều lần nhắc mọi người không được câu nệ rồi sau đó vui vẻ đi sang bàn khác, để mấy người này lại với nhau. Cuối cùng thì mỗi người một tâm trạng, Đậu Đậu vui vẻ hết cỡ, Hoài Nguyệt không rõ tình hình, Cơ Quân Dã thấp thỏm không yên, Cơ Quân Đào không nói câu nào, A Thích cố gắng chuyện trò vui vẻ với Trần Thụy Dương cho qua bữa cơm.

Chào Hội trưởng Uông rồi cùng đi ra bãi đỗ xe, Cơ Quân Dã nói với


XtGem Forum catalog