
i cho mình mà thôi. Có điều, chẳng lẽ đó không phải là một cách bắt nạt anh ấy?
Cơ Quân Dã mỉm cười nói: “Tôi không nói như vậy thì cô sẽ chịu tới sao? Cái gì mà uống trà với bạn học? Ai chả biết đó là cô lấy cớ mà thôi, thế nên tôi phải nói nặng lời mới được”. Nói rồi cô mỉm cười đi vào phòng bếp. Thời gian này anh trai rất ít liên lạc với cô, cũng không thường xuyên ở đây. Mặc dù cảm thấy giữa hai người này có điểm khác thường nhưng cô cũng không biết rốt cuộc đã tiến triển tới bước nào nên muốn lợi dụng cơ hội này để dò xét cho ra đầu đuôi câu chuyện.
Cơ Quân Đào hỏi: “Tiểu Dã đã nói gì nặng lời khiến em ngoan ngoãn tới đây?”
Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn về phía phòng bếp, nói: “Cô ấy nói sẽ nhổ hết rau dưa trong vườn và trên mái nhà của em đi”.
Cơ Quân Đào bật cười nói: “Thì ra là em sợ điều này, biết trước thì anh cũng nói như vậy. Mà tại sao trước mặt anh lúc nào em cũng cứng đầu như vậy nhỉ?”
Hoài Nguyệt thấy sắc mặt anh hình như không tốt lắm. Hai mắt có quầng đen mờ mờ, nhất định tối qua cũng không ngủ được như mình. Trong lòng chợt nhói đau, cô cúi đầu nói thật chậm: “Chắc là vì em không sợ”.
Trái tim Cơ Quân Đào cảm thấy ấm áp, anh nhìn cô hồi lâu rồi khẽ nói: “Nếu em thích thì anh mong em lúc nào cũng như vậy”.
Hoài Nguyệt nhất thời cảm thấy mừng mừng tủi tủi, không biết nên vui hay nên buồn. Cô đưa một miếng bánh cho anh: “Còn chưa ăn sáng đúng không? Anh ăn một chút đi cho đỡ đói. Lát nữa em đi nấu cơm. Anh còn có hai sinh viên ở đây đấy, ra chào họ một câu đi!”.
Cơ Quân Đào vừa bóc giấy gói ra vừa nói: “Đã đặt cơm ở nhà hàng rồi, em đừng vất vả như vậy. Hôm nay, em mặc đẹp như thế, anh không cho em vào bếp đâu”.
Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hôm nay cô là khách mời của Cơ Quân Dã chứ không phải là nữ chủ nhân nhà này, quả thật cô không cần phải vào bếp.
Trong phòng bếp, Tiểu Cẩm vừa nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính vừa nói với Cơ Quân Dã: “Thì ra Thương tiểu thư là vợ trước của vị Lỗ tiên sinh kia, ngoại hình xinh đẹp hơn vợ bây giờ của ông ta nhiều. Còn trẻ như thế mà đã ly hôn, đúng là đáng tiếc”.
“Có gì đáng tiếc chứ! Loại đàn ông đó bỏ càng sớm càng tốt. Cưới một người khác tốt hơn để cho hắn phải tức chết”, Cơ Quân Dã nói: “Cho nên vẫn nói, phụ nữ tìm đàn ông thì nhất định phải mở mắt thật to. Không thể chỉ thấy có tiền hay đẹp trai mà gật đầu, có trăng gió hay không là điều quan trọng nhất”.
Tiểu Cẩm gật đầu nói: “Thương tiểu thư còn có con trai mà. Liệu có ảnh hưởng đến việc tái hôn không?”
Cơ Quân Dã liếc nhìn Tiểu Cẩm: “Em nói Đậu Đậu ấy à? Có gì mà ảnh hưởng? Đó chính là con rể chị, đáng yêu lắm. Sau này cả gia tài nhà chị đều cho nó thoải mái tiêu xài, để ông bố kia của nó thấy hắn ta thì có gì đặc biệt hơn người!”
Tiểu Cẩm bị khí thế của Cơ Quân Dã ép cho không thở nổi, không dám nói nữa. Cô cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao quan hệ của hai nhà này có thể nhanh chóng trở nên tốt như vậy. Lúc đầu, mình và Tiểu Trần đến đưa tranh, hình như thầy Cơ còn không hề biết người phụ nữ đó mà. Học kỳ này Cơ Quân Đào không còn dạy lớp cô, phòng triển lãm Tố lại vừa mới thuê thêm người, không còn thuê người làm việc ngoài giờ nữa. Hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng cô được tiếp xúc gần gũi với Thầy Cơ của mình, cô phải nắm chắc thời cơ bày tỏ tấm lòng với thầy mới được. Cô thầm động viên chính mình. Thời gian này thái độ của thầy Cơ đối với cô rõ ràng là tốt hơn trước kia, số lần thầy đến phòng triển lãm cũng nhiều hơn. Lúc gặp nhau, thầy còn chủ động dừng lại chào hỏi, lúc rảnh rỗi còn chỉ mấy bức tranh trên tường bình luận vài câu coi như mở mang kiến thức cho mình. Có phải tất cả những điều này có nghĩa là rốt cuộc mình đã làm thầy chú ý hay không?
Cơ Quân Dã bỏ chỗ nấm đã ngâm xong vào trong nồi rồi gọi với ra ngoài: “Hoài Nguyệt, vào đây xem giúp tôi một chút”.
Hoài Nguyệt lên tiếng trả lời rồi đi tới. Thấy Cơ Quân Đào đi lên tầng, Tiểu Cẩm vội nói với Cơ Quân Dã: “Thầy Cơ còn chưa ăn sáng, để em đi lấy cốc sữa cho thầy”.
Cơ Quân Dã thờ ơ gật đầu rồi nói với Hoài Nguyệt vừa đi vào: “Tất cả đều là nấm các loại, còn phải thêm cái gì vào nữa?”
Hoài Nguyệt thấy không có nguyên liệu nào phù hợp: “Không có canh gà. Để tôi đi lấy mấy lạng thịt ba chỉ. Cho một miếng vào cho ngọt nước”.
Cơ Quân Dã thấy A Thích và Tiểu Trần đều đã biến mất, chắc là đang dọn dẹp vườn hoa theo chỉ thị của mình, liền gật đầu: “Tôi không biết chọn, đành phải nhờ cô đi mua vậy. Đi nhanh một chút nhé, người ở nhà đang chờ”.
Hoài Nguyệt mỉm cười, gật đầu đi ra ngoài.
Trước kia khi còn ở cùng Lỗ Phong, cô cũng thường xuyên tham gia các buổi tụ tập. Có lúc đến nhà người khác, có lúc đến phiên cô làm nữ chủ nhân, cũng bố trí phòng khách, trà bánh, trái cây, hoa tươi như vậy. Hôm nào không đông người lắm thì cô sẽ đích thân vào bếp, một vài món ăn tạm gọi là sở trường của cô đều được luyện tập trong thời gian này. Sau đó cũng có chút danh tiếng trong đám bạn bè của Lỗ Phong. Mỗi lần tiệc gia đình kết thúc, Lỗ Phong luôn ôm cô, hả lòng hả dạ nói: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đ