
i không có cách nào, chỉ có thể không để ý tới thôi, đấu võ mồm với người khác tôi thực sự không giỏi, nếu có Lão Đại ở đây, nhất
định giết chết được hắn, hừ hừ!
Đối với sự nhường nhịn của tôi, Chung Nguyên hoàn toàn không cảm
kích. Hắn cười tủm tỉm nói: “Nếu em thật sự muốn tìm người thân mật, vậy thì …”
“Câm miệng!” Tôi hung tợn trừng mắt nhìn hắn, tức giận định đem con dấu kia ra chứng minh trong sạch, nhưng lại nảy ra một ý …
Được rồi, Chung Nguyên, là ngươi ép ta …
Thế là tôi đè nèn cơn tức giận, bình tĩnh nhìn lại sách, Chung Nguyên đang vui vẻ xem cuốn Tâm lý tình yêu của hắn, cũng không biết thằng cha này tính bày kế lừa con gái nhà ai, thiệt tội nghiệp cô nàng!
Một lát sau, tôi huých cánh tay Chung Nguyên, thấp giọng nói: “Ngươi không buồn ngủ à?”
Chung Nguyên kì quái nhìn tôi một cái, không nói gì.
Tôi lại nói: “Xem cái loại sách này buồn ngủ chết, ngươi nhất định rất buồn ngủ, đừng có bắc chước ta làm gì.”
Chung Nguyên lúc này ngay cả hai mi mắt cũng lười nâng, hắn không
chuyển mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, tay kia nâng lên đè lên
đầu tôi, mạnh mẽ quay mặt tôi lại.
Tôi tức giận đẩy tay hắn ra, yên lặng chờ mong Chung Nguyên mệt rã rời.
Hình như Thượng Đế nghe được lời cầu nguyện của tôi, một lúc sau,
Chung Nguyên quả nhiên mệt mỏi … phải biết là, thằng cha này mỗi lần tự
học, tinh thần đều như đánh tiết gà, thật sự khó khăn.
“Anh ngủ một chút” Chung Nguyên nói xong ngáp một cái, nằm dài trên bàn.
Tôi lại chần chừ xem sách thêm một lúc, đánh giá hắn ngủ thật rồi,
nhẹ nhàng huých hắn, nhỏ giọng gọi hai tiếng “Chung Nguyên”, hắn không
phản ứng.
Xem ra là ngủ say rồi, tôi mừng thầm, nhẹ nhàng lấy ra con dấu, Chung Nguyên đang nằm trên bàn, mặt nghiêng ra, làn da hắn đẹp thật, rất đáng giận ><
Tôi mở con dấu, lén lút để sát vào hắn, tên này ngủ rất chuyên tâm
nha, không thấy nguy hiểm cận kề, tôi cười trộm, giơ con dấu nhẹ nhàng
đóng lên mặt hắn …
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, nhưng ngay lúc đó, khi con dấu của
tôi còn dính trên mặt Chung Nguyên chưa kịp rút lại, tên kia, hắn chậm
rãi mở mắt …
Ngay đúng lúc tôi làm chuyện mờ ám thì cái tên Chung Nguyên vừa đúng mở cặp mắt tà ác của hắn ra.
Tôi hoảng sợ, tay run lên, con dấu kia liền rơi ngay đúng vị trí mu
bàn tay của hắn, đợi đến lúc tôi phục hồi lại tinh thần thì hắn đã nhặt
nó lên quan sát cẩn thận. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mực đóng dấu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, trong nháy mắt
tôi thấy lạnh lẽo dễ sợ … Xong rồi, tiêu rồi, bị phát hiện, Chung Nguyên người muốn chém giết gì thì lẹ đi …
Chung Nguyên nắm con dấu, quỷ dị cười cười, hắn đem con dấu trả lại cho tôi, nói: “Em ngây thờ thiệt hay giỡn không biết nữa”.
Tôi cẩn thận cất kĩ con dấu, ngồi đợi hắn trừng phạt, ai biết được
chờ cả nửa ngày, chờ tới phát mệt hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi lật
xem cuốn sách nhảm nhí kia. Dấu môi son đỏ chót vẫn oai hùng đậu trên
mặt hắn.
Tôi cảm thấy rất kì cục, cho dù hắn bao dung tốt bụng không so đo với tôi, nhưng chắc không đến mức không biết trên mặt mình có gì chứ? Thế
là tôi có lòng nhắc nhở: “Mặt của ngươi …”
“Anh biết” Chung Nguyên cúi đầu, bình tĩnh nói “Nhưng anh cảm thấy không tệ lắm.”
Tôi khó hiểu: “Rồi sao?”
Chung Nguyên: ‘Thì anh tạm thời không tính xóa đi.”
Tôi: “…”
Tôi hiện giờ rất nghi ngờ Chung Nguyên không phải người địa cầu,
những chuyện kì cục điên rồ hắn đều hớn hở tình nguyện làm, hơn nữa còn
rất tự nhiên điềm tĩnh, chẳng phải như vậy cần thần kinh lớn với da mặt
siêu dày hỗ trợ sao, không phải người trái đất a!
Mặc kệ nó, dù sao dở hơi không phải tôi …
Chung Nguyên cứ như vậy đeo cái dấu son đỏ chót, ung dung tự tại ngồi xem [Tâm lí học tình yêu'>.
…
Buối tối ăn cơm, tôi tình cờ gặp được Lục Tử Kiện, trời ơi, Lục Tử
Kiện của tôi! Thế là tôi bưng cơm lại ngồi trước mặt anh ấy, chết sống
cũng không đi chỗ khác, Chung Nguyên không có cách nào đành phải ngồi
cạnh tôi.
Tôi cười ngọt ngào chào hỏi Lục Tử Kiện, anh ấy cũng cười hiền lành
với tôi, sau đó dời mắt qua nhìn Chung Nguyên, khi nhìn đến dấu son hoa
hoa lệ lệ trên má Chung Nguyên, anh ấy đỏ mặt, biểu hiện ngại ngùng xấu
hổ, trong lòng tôi cảm thấy thật là thương. Tôi bèn hảo tâm khuyên anh
ấy: “Lục sư huynh đừng để ý hắn, hắn bị bệnh thần kinh đó.”
Tên Chung Nguyên da mặt dày, không hề biến sắc vừa gắp rau vừa nói:
“Cũng không biết là ai bệnh thần kinh, lúc anh đang ngủ lại đánh lén.”
Ê ê, ngươi ngủ hả? Ngươi rõ ràng là giả bộ ngủ dụ ta vào bẫy!
Phía sau Lục Tử Kiện lại xuất hiện hai người, không phải ai xa lạ,
chính là người qua đường Giáp và người qua đường Ất. Bọn họ sau khi ngồi xuống, Chung Nguyên vừa nhấc đầu lên, dấu son đỏ au hiện rõ ràng trước
mắt họ, hai người kia choáng váng mặt mày. Qua một lúc lâu, người qua
đường Giáp mới có phản ứng, anh ta đánh giá kĩ lưỡng mặt Chung Nguyên,
ha ha cười một lúc, sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc đũa, ánh mắt này có nghĩa là gì?
Lúc này người qua đường Ất cúi đầu gặm một cái đùi gà, lắc