
n phải cậu
thì bị trẹo sang một bên trông rất kì lạ. Lúc này mọi người đều biết rằng chuyện
không hay rồi.
“Ê,
Đông Tử mày không sao chứ?” Tiêu Giản Đào hỏi.
Đông
Tử đau đến nỗi nước mắt chảy dài: “Có sao! Cả chùm sao luôn này!”
Tiêu
Giản Đào đưa mắt nhìn cái cổ chân trẹo queo của cậu bạn, lập tức moi di động ra
định gọi 120, nhưng không ngờ bị Đông Tử ngăn lại: “Đừng đừng đừng, Cái Kéo Nhỏ
à, xem như tao cầu xin mày. Tụi mày mượn chiếc xe đạp, chở tao đi thẳng đến bệnh
viện có được không? Tao hai mấy tuổi đầu này rồi, đi đánh bóng rổ đến mức phải
kêu cả xe cấp cứu đến, thế thì tao còn mặt mũi nào nữa chứ?”
Mọi
người không ngờ đến giờ phút này rồi mà Đông Tử vẫn chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ
diện, bèn nhao nhao khuyên cậu. Nhưng nói sao Đông Tử cũng là sinh viên ưu tú của
ngành phát thanh, về khoản nói năng tranh luận cũng không kém cạnh mấy cậu kia.
Cậu vì có chút sĩ diện mà bất chấp cả cái chân đau, khiến mọi người tức đến sôi
máu. Vốn Tiêu Giản Đào định phớt lờ luôn ý kiến của cậu ta, gọi thẳng điện thoại
kêu xe cấp cứu đến, nào ngờ di động còn chưa kịp bật thì tự dưng phía sau có ai
đó khẽ vỗ vào lưng cậu. Cái vỗ ấy vô cùng nhẹ nhàng, tựa như một chiếc lông vũ
khẽ khàng vuốt qua vai cậu. Lúc đầu Tiêu Giản Đào còn tưởng có lá cây gì đó rơi
xuống người mình, nên chỉ lắc lắc vai. Không ngờ vài giây sau, người ở sau lưng
lại vỗ thêm cái mạnh hơn.
Tiêu
Giản Đào ngơ ngác ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặt mũi trắng trẻo, rất
là thanh tú đang sau lưng cậu với vẻ hơi lúng túng. Chàng trai ấy da rất trắng,
đôi mắt không to tròn nhưng đẹp đến lạ, bờ môi mím chặt, trên mặt hơi ửng đỏ,
trông thoáng nét căng thẳng. Tiêu Giản Đào tự nhận mình là người rất hòa đồng
trong trường, các sinh viên trong trường đại khái cậu đều có ấn tượng qua.
Nhưng trước giờ chưa từng gặp chàng trai xinh đẹp nhường này, cậu nhất thời ngất
ngây nhìn đến lặng cả người đi vài giây.
Nhưng
rất nhanh sau, cậu đã có phản ứng: “Khụ… anh có chuyện gì không? Bạn tôi bị
thương rồi nên phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Nếu anh không có chuyện gì
quan trọng thì đợi lát sau hẵng nói nhé.” Câu nói có hơi nặng, vì nếu như đối
phương tinh ý chắc hẳn sẽ không cản trở cậu, nào ngờ đối phương bỗng nhoẻn miệng
cười với cậu, tựa như muốn nói gì đó, nhưng dù Tiêu Giản Đào căng cả tai ra
nghe, cũng chỉ nghe được vài hơi gió vô nghĩa.
Anh
chàng đang đứng sau lưng cậu hình như cũng có đôi chút rầu rĩ. Anh ta vô thức
đưa tay rờ cổ họng mình, tựa như buồn bực tại sao mình không thể phát ra tiếng.
Nhưng trông thấy vẻ sốt ruột trên mặt Tiêu Giản Đào, anh lại vội đưa tay xuống
móc ra một tệp giấy memo và một cây bút, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó chìa
ra trước mặt Tiêu Giản Đào.
Tôi
là bác sĩ y tế của trường.
Trong
đầu Tiêu Giản Đào ngập đầy những dấu chấm hỏi. Cậu đưa mắt quan sát khắp lượt
người đứng trước mặt. Trông anh ta tuổi xấp xỉ cậu, hoàn toàn không thể ngờ rằng
anh chính là “chàng bác sĩ tiến sĩ câm” tạo nên cơn sốt làm khắp trường cậu “dậy
sóng” trước đây không lâu. Lúc bác sĩ này mới chuyển đến đây, mọi người bàn tán
xôn xao vô cùng. Nhưng Tiêu Giản Đào trước giờ không có hứng thú với mấy tin đồn
nhảm, nên cũng chẳng giống như những người khác, lập thành nhóm giả bệnh đến
ngó xem mặt mũi của anh bác sĩ.
Nhưng…
mặt non choẹt, da trắng, trẻ tuổi, đôi mắt đẹp, không biết nói chuyện… cũng giống
với những lời miêu tả về chàng bác sĩ mà mọi người đồn đại quá chứ.
Đối
với “y tế trường”, trước giờ Tiêu Giản Đào đều giữ thái độ hoài nghi về tay nghề
của họ, bất luận chàng trai trước mặt là tiến sĩ hay thạc sĩ, cậu cũng chẳng có
ý định giao bạn bè mình cho bác sĩ. Nhưng khi Tiêu Giản Đào chú ý đến đôi mắt của
đối phương, bất chợt phát hiện nét bối rối trong đó đã biến mất sạch, mà thay
vào đó là ý chí kiên định.
Đó
là sự tự tin của người thầy thuốc.
Tiêu
Giản Đào nhìn anh bác sĩ đó, ngập ngừng vài giây, cuối cùng lánh người qua một
bên, thậm chí bảo bạn bè mình tránh ra nhường chỗ cho bác sĩ.
Không
sai, chàng trai đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiêu Giản Đào chính là Lục Tri Thu
đang ra ngoài đi dạo để khuây khỏa. Anh buồn bực vì cuộc “ném đá” trên mạng,
trong lúc lơ mơ chân bất giác bước đến sân bóng rổ trường. Hồi còn học ở trường
y, anh cũng từng đứng bên ngoài sân bóng xem bạn bè chơi bóng, nhưng do tính cách
tự ti lầm lì nên anh chẳng bao giờ tham gia vào. Vì vậy sau khi đến ngôi trường
này, anh vẫn giữ thói quen ấy, đến sân bóng rổ xem các chàng trai tràn đầy nhựa
sống kia thỏa sức chơi đùa, đấu bóng với nhau.
Nhưng
hôm nay khi đến sân bóng rổ, vốn anh đang thất thần suy tư về chuyện trên
Internet, trong sân, giữa đám đông tiếng người huyên náo, ồn ã, bỗng một giọng
nói rất đỗi quen thuộc chợt xuyên qua đám đông, và nguyên vẹn truyền thẳng vào
tai anh. Giọng nói dịu dàng pha lẫn chút lo lắng ấy, khiến anh bất chợt rùng
mình, đôi tai khoan khoái tựa như vừa uống một cốc cacao nóng.
…
Chỉ có Tiêu Giản Đào, hoặc có thể nói là Đao Kiến Tiếu, mới có nét quyến rũ diệu
kì như