
cô là đối tượng chăm sóc đặc biệt, ngay cả ông đạo diễn nổi tiếng nọ cũng vừa phải làm việc vừa để mắt canh chừng cô, chỉ sợ nhỡ có chuyện gì thì ông ta cũng không gánh nổi.
Nhưng Hạ Tử Khâm ở đây cũng có cái hay, dù gì cô cũng là tác giả nguyên tác, có thể đưa ra nhiều ý kiến đóng góp, vậy nên đạo diễn cũng vô cùng khó xử. Hạ Tử Khâm rất thích xem họ quay phim, tất cả những tình tiết đã từng tưởng tượng trong đầu cô nay đang được thực hiện hóa, điều này thật kì diệu, kì diệu như biến đá thành vàng vậy. Mà người thực sự biến “hòn đá” Hạ Tử Khâm thành vàng lại chính là Tịch Mộ Thiên.
Hạ Tử Khâm cũng không phải người đàn bà không biết điều, cô rất biết trân trọng cái phúc của mình. Đối với Chu thuyền và Triệu Gia Kỳ, cô không muốn chất vấn làm gì, mỗi lần có chuyện ồn ào, cô chỉ cần núp trong vòng tay Tịch Mộ Thiên là mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua.
Thế nên Mạch Tử mới nói mặc dù Hạ Tử Khâm ngốc nhưng cũng có phúc. Nhưng đến khi mẹ Chu Thuyền tìm đến cô, cô vẫn gặp phải một chút phiền phức.
Chuyện đã đến nước này nhưng Hạ Tử Khâm vẫn còn chút tình với Chu Thuyền, chút tình này bắt nguồn từ mẹ anh ta.
Mẹ Chu Thuyền là một người phụ nữ cực kì ấm áp, bà đối xử với Hạ Tử
Khâm rất tốt. Lúc cô và Chu Thuyền còn yêu nhau, cứ dăm ba hôm bà lại
gọi điện bảo Hạ Tử Khâm đến chơi, làm một bàn đầy thức ăn cho cô ăn đã
đời, trước khi về còn gói ghém đồ ăn cho cô. Những tình cảm này Hạ Tử
Khâm vẫn ghi nhớ trong lòng, khiến cô không nỡ từ chối, nhất là khi nghe thấy giọng điệu như khẩn cầu của bà trong điện thoại.
Hạ Tử Khâm kiếm cớ tránh Tịch Mộ Thiên để đi gặp mẹ Chu Thuyền, điều
này đúng là khó khăn. Cũng may, mấy hôm nay Tịch Mộ Thiên tương đối bận
rộn, làm việc đến tận tối khuya, cứ họp là mấy tiếng đồng hồ, thế nên Hạ Từ Khâm mới có cơ hội lẻn ra ngoài.
Hạ Tử Khâm hẹn mẹ Chu Thuyền ở quán KFC đối diện tòa nhà làm việc của Tịch Thị, giờ đang là buổi chiều, quán gần như chẳng có khách khứa gì.
Hạ Tử Khâm vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy bà Chu đang ngồi trong góc, vẻ mặt tiều tụy thấy rõ.
Mẹ Chu Thuyền nhìn thấy Hạ Tử Khâm từ lúc cô mới sang đường. Nói thực lòng, bà rất thích Hạ Tử Khâm, thích hơn Triệu Gia Kỳ nhiều lần. Mặc dù Hạ Tử Khâm là cô nhi nhưng con người thuần khiết, không ham hư vinh,
không hời hợt và xốc nổi.
Về sau khi Chu Thuyền bắt đầu chê bai cô không có chí tiến thủ, không có hoài bão, quá tầm thường. Mẹ anh ta đã nhiều lần nói:
“Con lấy người ta về làm vợ, cầu tiến quá như vậy để làm gì?”
Con trai bà mặc dù tính ranh nhưng cũng có lúc hồ đồ, Triệu Gia Kỳ
tuy có năng lực và sự nghiệp nhưng cư xử vô lối. Vậy mà lúc ấy Chu
Thuyền đã thẳng thừng nói:
“Con mà lấy Tử Khâm, chút tiền tiết kiệm của gia đình ta có đủ mua
một căn nhà không? Cho dù mua được, dựa vào tiền lương của một mình con
làm sao trả nổi số nợ mua nhà. Đến cơm ăn còn chẳng đủ chứ đừng nói đến
chuyện mua nhà. Hơn nữa Tử Khâm bị bệnh tim, sau này có thể sinh con
được không còn chưa dám chắc, chúng ta không cần người nối dõi nữa sao?”
Con trai mình cư xử quá bạc bẽo, khiến người làm mẹ mỗi lần nghĩ lại
đều cảm thấy có lỗi với Hạ Tử Khâm. Nhưng dù gì bố mẹ Chu Thuyền cũng là kiểu người truyền thống, hơn nữa lại ích kỉ, Hạ Tử Khâm dù gì cũng là
người ngoài, Chu Thuyền mới là con đẻ.
Để bà Chu bỏ qua sĩ diện đến cầu xin Hạ Tử Khâm chẳng qua cũng là vì
không còn cách nào khác. Nhìn thấy Hạ Tử Khâm lại gần, suýt chút nữa bà
không dám nhận.
Chuyện của con trai ầm ĩ cả lên, đương nhiên bà cũng biết Hạ Tử Khâm
đã lấy một Tổng giám đốc lừng lẫy, chính là chủ nhân của tòa nhà làm
việc chọc trời bên kia đường. Trong nhận thức của mẹ Chu Thuyền, điều
này quá hư ảo, nhưng Hạ Tử Khâm là chân thực, cô đã trở nên xinh đẹp. Cô khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa sáng bởi nụ cười rạng rỡ. Bà có thể
nhận ra, cô đang rất hạnh phúc.
Mẹ Chu Thuyền luôn nghĩ rằng, con người có thể nói quá nhưng không
thể làm quá, nếu không sau này sẽ bị báo ứng, giống như anh con trai Chu Thuyền của bà.
“Cháu chào dì. Dì tìm cháu ạ?”
Hạ Tử Khâm cởi áo khoác ngoài đặt xuống ghế, đắn đo đôi chút mới dám
mở miệng. Quả thực với tính cách của Hạ Tử Khâm, cô thực sự không biết
nên đối mặt thế nào với bạn trai cũ, nhất là khi người đó đã gây ra
nhiều chuyện ồn ào như ngày hôm nay, rất mâu thuẫn và khó xử.
Nếu như trước kia Hạ Tử Khâm chỉ là một bông hoa cúc dại bắt mắt, vậy thì cô gái ngồi trước mặt mẹ Chu Thuyền bây giờ, là một bông hoa lan
cao quý được nuôi dưỡng trong nhà kính, được người ta nâng niu, chăm sóc tận tình. Mẹ Chu Thuyền bỗng cảm thấy buồn vô hạn, nhưng chuyện đã đến
nước này, bà còn có thể cầu xin ai, dù gì bà cũng chỉ có một người con
trai là Chu Thuyền mà thôi.
Mẹ Chu Thuyền nắm lấy tay Hạ Tử Khâm:
“Tử Khâm, ta biết không nên cầu xin cháu, những chuyện Chu Thuyền đã
làm nó đã phải chịu phạt. Nhưng, nhưng… Tử Khâm à! Dù gì nó cũng còn
trẻ, nếu bị xử ngồi tù, tiền đồ coi như tan tành. Tử Khâm, cháu có thể
nể mặt dì mà tha cho nó lần này không?”
Hạ Tử Khâm ngây người:
“Ngồi tù? Ngồi tù gì ạ?”
Hạ Tử Khâm không nghĩ chuyệ