
đi cùng thôi.”
Cảnh Giai Tuệ nghe vậy cũng không có từ chối, tốt nhất là nên im lặng ngồi yên một chỗ.Đồng Nhiên trở nên thành đạt, Thượng Thiết cũng vậy, hiện tại cô đã không còn cùng một giai cấp với họ nữa rồi.Cho nên chuyện sở hữu một máy bay cá nhân giống như những ngôi sao nổi tiếng, hẳn là cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.Nhưng đây lại là Thượng Thiết, người luôn căm ghét cô, bây giờ lại tình nguyện dùng máy bay riêng chở cô, Cảnh Giai Tuệ rất nghiêm túc nghĩ, liệu hắn có thể sẽ đem thả cô xuống giữa không trung hay không.
Nghĩ tới cảnh bị ném xuống, toàn thân tan nát đập xuống mặt đất, mọi người xung quanh sợ tới mức kêu la thảm thiết.Cảnh Giai Tuệ liền nhịn không được nhếch miệng phì cười.
Thượng Thiết liếc mắt nhìn cô, một vài lọn tóc xòa xuống vầng trán mượt mà đầy đặn, ánh sáng ở cửa xe phản chiếu lên chóp mũi, cái miệng đang lười nhác mỉm cười, tuy rất muốn hỏi cô cười cái gì, nhưng lời vừa ra đến miệng thì lại chán ghét nuốt trở về.
Người phụ nữ này! Đúng là Tô Đát Kỷ! Chỉ cần có đàn ông bên cạnh thì cô ta lại cố tình làm ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.Phải tách cô ta ra thật xa Đồng Nhiên mới được, nghĩ vậy, hắn liền giẫm mạnh lên chân ga rồi phóng thẳng tới sân bay. Đến nơi, có một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang dừng ở một bên, sau khi lên máy bay, một cô gái trong bộ đồ tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới nói : “Thượng tổng, chúng tôi đang kiểm tra lại đường bay, xin ngài chờ một chút.”
Bên trong là những chiếc ghế da rất sang trọng hình bán nguyệt, trên bàn được bày rất nhiều các loại hoa quả và đồ ăn vặt.
Cảnh Giai Tuệ đi lại không tiện nên loạng choạng nghiêng người sang một bên, Thượng Thiết đưa tay ra đỡ cô, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì cánh tay kia đã lập tức rút về.
Cảnh Giai Tuệ và Thượng Thiết mỗi người ngồi một bên, hắn không buồn quan tâm đến cô, mở máy tính ra ngồi xem văn kiện.
Nhìn phong thái tinh anh của người kia, đột nhiên làm cho cô nhớ lại tính cách của hắn lúc trước, cũng luôn luôn hờ hững với mình như vậy.Chàng trai ngày đó cứ vừa nói chuyện vừa trợn mắt, câu cửa miệng khi nói với cô chính là : “Mẹ tôi còn không quản được tôi nữa là cô!” Khiến cho cô tức giận đến nỗi đã vài lần cầm lấy cốc nước hắt thẳng lên mái tóc vàng lởm chởm như lông gà của hắn.
Hồi còn trẻ bọn họ hẹn hò cũng thật kỳ quái, rõ ràng hai người hẹn nhau đi xem phim, vậy mà hắn cứ luôn bám dính lấy, hét lớn đòi đi cùng cho bằng được.Khi đó, cô ngồi trên chiếc xe máy cũ của Đồng Nhiên, còn Thượng Thiết cùng với chiếc mô tô Harley nhập khẩu luôn kè kè theo sát phía sau.Lúc đấy cô thường rất thích quay người lại làm mặt quỷ với hắn, cậu nhóc kia cũng chả buồn lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn cô, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách nhất định.
Mà hiện tại, tuy cô đã cố gắng tìm lại hình bóng thô lỗ năm đó của người kia, nhưng đáng tiếc lại không thể, tác phong của hắn đã hoàn toàn thay đổi, thời thanh xuân nay đã không còn nữa.Thì ra mọi người ai cũng nỗ lực hướng về phía trước, chỉ có duy nhất cô là vẫn còn dậm chân tại chỗ.
Cảnh Giai Tuệ khẽ cười, đưa mắt nhìn cửa sổ.
Lúc máy bay tới thành phố A thì trời còn chưa sáng, Thượng Thiết đã đứng bên ngoài sân bay chờ cô.Cảnh Giai Tuệ không muốn ngồi xe của hắn, chuẩn bị bắt một chiếc taxi rồi đi về nhà.Nhưng tên Thượng Thiết kia lại không nói hai lời mà trực tiếp túm cô lại rồi vứt lên xe, không cần dùng máy định vị mà hỏi luôn : “Nhà cô ở đâu?”
Cảnh Giai Tuệ không thích phí lời cãi nhau với hắn, liền nhanh gọn đọc địa chỉ, xe rất nhanh đã dừng dưới nhà cô.Cảnh Giai Tuệ cám ơn rồi chuẩn bị xuống xe, nhưng cánh tay lại bị Thượng Thiết nắm chặt.
“Lần sau cấm cô không được quấy rầy đến anh Nhiên nữa!”
Cảnh Giai Tuệ cảm thấy tay hơi đau, buồn cười nói : “Anh Nhiên của cậu á, cho dù hiện tại đã lột xác trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng bản chất thì vẫn luôn máu lạnh tàn nhẫn như vậy, điều này chắc cậu rõ ràng hơn ai hết, chỉ cần hắn buông tha cho tôi là tôi đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi, làm sao lại dám không biết sống chết mà đi làm phiền hắn cơ chứ?”
Thượng Thiết hừ một cái, lập tức lái xe rời đi.
Cảnh Giai Tuệ xoa bóp cánh tay, xoay người đi lên căn nhà trọ của mình.
Vừa mở cửa ra, một mùi hương quen thuộc liền ập đến, cô đi vào, trên bàn còn bày một cái bánh mỳ nhân bơ đang ăn dở, vì để lâu ngày nên đã trở nên nấm mốc, tỏa ra mùi ôi thiu.Bể cá được đặt trên bàn ăn, cá vàng mắt thấy có người tới gần, lập tức vội vàng đá đá cái đuôi, cô lấy một ít thức ăn cho cá rồi thả vào, nhìn chúng từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ.
Cảnh Giai Tuệ gõ gõ vài cái, giận dữ nói : “Đại ngốc, nhị ngốc, xem ra chúng ta lại phải chuyển nhà rồi.”
Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cũng không nhiều đồ đạc lắm, Cảnh Giai Tuệ chỉ cần hai tiếng đồng hồ là đã có thể thu dọn xong, ba thùng lớn này chính là toàn bộ gia sản của cô.
Sáng sớm, cô gọi cho chủ nhà, tỏ vẻ áy náy rồi nói lời xin lỗi, đồng thời thương lượng với họ thời gian trả phòng.
Tạm thời còn chưa có chỗ để đi, cô chỉ có thể gọi điện cho một người bạn thân hồi học đại học tên là Triệu Nhất Lỵ.
“A