
g Ấn. Ánh mắt anh ngây ra trên bàn tay bị bỏng của mình.
Lôi Dật Thành khẽ cười trong sự im lặng của Phong Ấn: “Tôi chỉ có một đứa em gái, e là sẽ bị hủy hoại trong tay cậu rồi!”
Lôi Vận Trình mặc quần áo anh đã chuẩn bị cho mình rồi ngồi co ro trên ghế sô pha. Phong Ấn bê bát nước gừng đến trước mặt cô, dùng thìa sứ bón từng thìa vào miệng cô, vừa bón vừa thổi: “Tranh thủ uống lúc còn nóng, không có cảm lạnh mất!”
Cô rất nghe lời, ngoan ngoãn uống hết từng thìa nước gừng anh bón, chẳng mấy chốc đã thấy người ấm lên, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi: “Cảm ơn...”
- Dạ không dám ạ! – Phong Ấn lạnh lùng hừ giọng, định ôm cô lên giường: “Tối nay ngủ ở đây đi, ngày mai tuyết ngừng rơi thì bảo Lôi Dật Thành đến đón em về. Anh còn có việc khác, không tiễn em được đâu!”
- Có phải anh đang tránh em không?
- Anh tránh em làm gỉ? – Phong Ấn đắp chăn cho cô: “Anh ở phòng khách bên cạnh, có gì cứ gọi anh. Anh tắt điện thoại, có chuyện gì ngày mai nói!”
Anh nói ra những câu này khiến cô có một ảo giác: thực ra anh vẫn quan tâm đến cô, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là một Phong Ấn lạnh lùng và bất cần.
- Ngày mai chẳng biết anh sẽ biến thành một người như thế nào nữa! – Lôi Vận Trình kéo vạt áo của anh: “Tại sao em càng lúc càng không hiểu nổi anh thế nhỉ?”
Phong Ấn kéo tay cô nhét vào trong chăn: “Đừng nghĩ bậy bạ, mau ngủ đi!”
- Anh còn nhớ lời thỏa thuận của chúng ta trước đây chứ?
- Trí nhớ của anh rất tốt, không cần nhắc anh đâu!
Lôi Vận Trình bĩu môi: “Trí nhớ rất tốt ư? Thế tại sao anh từng quên em?”
- Em định nói chuyện hôm sinh nhật em tròn mười tám chứ gì? Sáu năm không gặp, em thay đổi nhiều thế, làm sao anh có thể nhận ra ngay chứ? Anh chưa bao giờ quên em cả!
Anh chưa bao giờ quên cô, chưa từng bao giờ... Lôi Vận Trình như phủ sương mù, bàn tay nhỏ bịt chặt miệng không muốn bật khóc. Lớp “sương mù” càng lúc càng dày đặc, cuối cùng hóa thành dòng nước trào ra nơi khóe mắt.
Phong Ấn đành phải ngồi lại với cô, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, hết lần này đến lần khác, vừa lau khô được giọt này, giọt khác đã lăn ra, chồng lên giọt nước mắt cũ.
Lôi Vận Trình cố nén cơn khóc đè chặt tiếng khóc xuống, đến mức toàn thân như rung lên, hơn nữa càng lúc càng run mạnh, ánh mắt chưa hề rời anh lấy một giây, ánh mắt như thiêu như đốt, đến mức Phong Ấn không thể chịu nổi. Trong đôi mắt ấy có rất nhiều điều mà Phong Ấn hiểu hoặc không hiểu, khiến anh hoang mang, khiến anh xót xa, khiến anh cáu kỉnh, cũng khiến anh bất lực.
Anh đưa tay lên bịt mắt cô lại, để mặc cho cô khóc không thành tiếng. Anh khẽ thở dài, vẻ mặt rất phức tạp: “Rốt cuộc anh có gì tốt, đáng để em phải thế này chứ?”
- Anh từng nói... Lấy vợ sẽ lấy... người vừa ngoan ngoãn vừa thú vị như Răng Thép... – Lôi Vận Trình nghẹn ngào nói một câu hoàn chỉnh.
Phong Ấn nhắm mắt lại, cái yết hầu lên lên xuống xuống, đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi: “Đồ ngốc, lúc đó anh mới mấy tuổi, mười ba tuổi thôi! Hay là mười bốn? Chuyện đùa vui lúc ấy mà em cũng nghĩ là thật à?”
- Thế về sau... trước ngày anh vào trường không quân, điều ước sinh nhật... sau này anh lớn... anh sẽ quay về lấy em, bảo em để dành nụ hôn đầu và toàn bộ con người em cho anh... anh chưa từng quên em, sao lại quên những điều anh đã nói với em?
Phong Ấn ngửa bàn tay ra rồi lại nắm lại: “Trình Trình, em thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại ngốc nghếch thế, tất cả chỉ là trò đùa nhất thời thôi, anh mang em ra để đùa cho vui, lúc còn nhỏ anh không biết là anh đùa bỡn thì thôi, giờ lớn rồi chẳng nhẽ còn không hiểu?”
Lôi Vận Trình có thể thông minh trong bất cứ chuyện gì, nhưng ở trước mặt anh, cô thà là một con ngốc.
- Cho dù trước đây chúng ta còn nhỏ, vậy ba năm trước thì sao... anh từng nói anh thích em... cái này cũng là giả sao?
- Cái này thì không, nhưng... – Phong Ấn nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước của cô: “chỉ là thích thôi, còn chưa phải là...”
Phong Ấn mấp máy môi, cuối cùng không nói được ra cái từ ấy. Cái từ ấy như một con dao hai lưỡi, là thứ vũ khí đẹp nhất nhưng cũng tàn khốc nhất trên đời, nó đã chém một nhát chí mạng lên người cô rồi.
Trái tim Lôi Vận Trình đã vỡ tan thành từng mảnh khi nghe anh nói “chỉ là thích”.
Con người càng lúc đau khổ lại càng muốn đi cho hết con đường đen tối, thậm chí là cố chấp. Khi Phong Ấn tắt đèn và rời khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng cô vang lên từ trong bóng tối:
- Vẫn còn nửa năm!
Thỏa thuận giữa hai người, vẫn còn nửa năm nữa.
Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh kèm theo tuyết gào thét suốt cả đêm. Phong Ấn nằm im lặng lắng nghe suốt cả đêm. Khi trời sáng, anh không khỏi tự cười nhạo bản thân, đây là lần thứ mấy vì cô mà anh mất ngủ rồi?
Bão tuyết phải đến trưa ngày hôm sau mới ngớt. Lôi Dật Thành đến nhà họ Phong đón cô, vừa đúng lúc Phong Ấn mới ngủ dậy. Lâm Thất Thất cứ níu họ ở lại cùng ăn cơm trưa nhưng Lôi Dật Thành đã khéo léo từ chối.
Phong Ấn kéo cao cổ áo của cô, tìm trong tủ quần áo của mình một cái khăn rồi quấn kín lên cổ cô, chỉ để lộ có hai con mắt. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, Phong Ấn lắc đầu, dí trán cô: “Đừng c