Old school Easter eggs.
Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324684

Bình chọn: 7.00/10/468 lượt.

mà không thấy bóng dáng Lôi Dật Thành đâu, điện thoại lại không liên lạc được, cô đành tự bắt xe về nhà.

Phong Ấn đã sớm nhìn thấy cái bóng dáng mảnh khảnh, mặc chiếc áo màu đỏ tươi, vẻ mặt sốt ruột của cô.

Mái tóc vẫn ngắn như vậy, giống hệt một thằng con trai, dường như cô không hề phát hiện ra anh, đang mải mê đứng bắt xe ở lề đường.

Cứ mỗi lần Lôi Vận Trình vẫy được một cái taxi đến thì lại có người chạy lên trước tranh mất, cuối cùng cô mỏi quá ngồi luôn lên vali chờ đợi.

Một chiếc xe địa hình màu đen chạy đến, đỗ ngay trước mặt cô, ấn còi inh ỏi.

Cô vẫn chưa gọi được điện thoại cho Lôi Dật Thành, chẳng chú ý đến người đang xuống xe. Mãi đến khi một đôi bốt quân đội hiện ra trong tầm mắt, cô mới cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông mặc sơ mi màu xanh lam, cao ráo, tuấn tú, hai tay nhét túi quần đang đứng chăm chú nhìn mình.

Lôi Vận Trình vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Phong Ấn đeo cái kính râm màu đen, khuôn mặt khôi ngô ngày một phong trần dưới sự rèn giũa của thời gian, khóe môi khẽ nhếch lên: “Lôi Dật Thành có việc bận, anh đến đón thay có được không?”

Lôi Vận Trình càng nghẹn ngào không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

Phong Ấn chìa tay ra trước mặt cô, đôi hàng mi đen láy lấp lánh ánh cười.

- Vậy thì chào đón em về nhà, Trình Trình!

Nước mắt trào ra, Lôi Vận Trình sà vào lòng Phong Ấn, mạnh đến nỗi khiến Phong Ấn lùi ra sau nửa bước mới đứng vững được: “Bình tĩnh nào, làm gì mà liều mạng thế hả?”

Cô dụi đầu vào ngực anh, ôm chặt không chịu thả tay ra: “Sao không nói trước là anh đến đón em? Anh trai em cũng không chịu nói!”

- Cậu ta vừa mới gọi cho anh, vừa hay anh cũng phải đi đón người mà! – Phong Ấn xoa đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về như vỗ về một đứa trẻ: “Thôi đứng dậy đi, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa!”

- Nhìn thì nhìn, thích thì cứ để họ nhìn! – Lôi Vận Trình chỉ mong mình có thể nhỏ lại để bám dính trên người anh.

Phong Ấn không để cô tiếp tục làm nũng, đưa tay lên đẩy vai cô ra, ngón tay cái lau sạch nước mắt trên khóe mi cô: “Để anh xem Răng Thép thay đổi ra sao nào!”

Cô khẽ nhướn mày, cái mũi bị lạnh đang đỏ lên, khóe môi mím chặt đầy kiên cường, đôi bàn tay vẫn tóm chặt hai bên eo Phong Ấn, ngẩng đầu nhìn anh.

- Vẫn ổn, không đến nổi đen lắm, cũng gần gần như lúc đầu, có phải đã cao lên một chút không? – Phong Ấn nhướn mày hỏi.

Lúc anh nhướn mày, đầu lông mày của anh thường hơi động đậy, đó là một thói quen từ nhỏ mà Lôi Vận Trình phát hiện ra ở Phong Ấn. Một cơn gió khẽ thổi qua, mang theo cả hơi ấm cơ thể anh. Mùi hương quen thuộc trên người anh xộc vào mũi cô, một cảm giác lâng lâng như đang bay.

- Em cao lên rồi! – Lôi Vận Trình tháo cái kính râm trên mặt anh, kiễng chân kéo Phong Ấn cúi xuống rồi chủ động hôn lên môi anh, chỉ sợ anh sẽ từ chối không thương tiếc.

Phong Ấn kéo cánh tay cô ra nhưng không được. Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người nên anh buộc phải cúi xuống, trông giống như anh đang hưởng ứng nụ hôn của cô vậy.

Cô ngậm môi anh, ngượng ngùng và nồng nàn... Phong Ấn hơi cụp mi xuống, đôi môi nhẹ nhàng hưởng ứng theo cô, sự nhập tâm của cô đều bị anh nhìn thấy cả.

Cảnh tượng một cô gái mặc áo đỏ ôm hôn một anh chàng cao to giữa đám đông dường như đã trở thành cảnh tượng đẹp đẽ nhất ở sân bay ngày hôm ấy.

Phong Ấn ấn nhẹ vào eo cô ra hiệu chấm dứt nụ hôn. Lôi Vận Trình kề sát môi anh, thở gấp và nói: “Em cao lên rồi, cao đến mức có thể hôn tới anh rồi!”

- Đây là lần thứ hai em “cưỡng hôn” anh rồi đấy nhé! – Phong Ấn dí trán cô, trông không có vẻ gì như đang giận: “Có phải em nghiện rồi không hả?”

- Em nghiện anh rồi! – Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cánh tay anh không chịu buông ra: “Ban nãy anh nói còn phải đón ai đó mà, đón ai thế?”

Phong Ấn hất cằm về phía đằng sau cô: “Cô ấy!”

Hạ Viêm Lương đội một cái mũ len màu trắng dày, mái tóc dài ôm vào sát khuôn mặt, trên mặt đeo một cặp kính râm, tay kéo hành lí từ trong đi ra, nhoẻn miệng mỉm cười và vẫy tay với anh.

- Hạ... Viêm Lương?

Lôi Vận Trình có hơi không tin vào mắt mình, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Phong Ấn, dường như đang chờ đợi anh phủ định cái cô vừa nhìn thấy.

Cô chậm rãi bỏ cánh tay anh ra, Phong Ấn thản nhiên tiến lên trước đón lấy hành lí trong tay Hạ Viêm Lương đặt vào xe, rồi quay lại xách vali của Lôi Vận Trình.

- Hi Lôi tiểu thư, lại gặp nhau rồi, tình cờ thế, hôm nay em cũng về à? – Hạ Viêm Lương chào hỏi xã giao với Lôi Vận Trình, nhưng chỉ nhận lại được nụ cười gượng gạo cho xong chuyện của cô.

Lúc lên xe Lôi Vận Trình cố ý chậm một bước, Hạ Viêm Lương ngồi thẳng lên ghế lái phụ, cứ như thể cái vị trí ấy là dành riêng cho cô ta vậy.

Phong Ấn đóng cửa thùng xe lại, thấy cô vẫn đứng ngay ra đó liền mở cửa sau của xe: “Lên xe đi nhóc, bên ngoài lạnh lắm!”

Lôi Vận Trình chẳng nhúc nhích: “Em đợi anh trai em, hai người đi trước đi!”

Phong Ấn nghiêng đầu nhìn cô, tặc lưỡi rồi đóng hờ cửa xe lại: “Lại đang gây chuyện gì nữa đây?”

- Đâu có, chúng ta không cùng đường, không tiện cho lắm, em không muốn làm phiền anh! – Lôi Vận Trình bình thản