
ạ!
- Không vì lí do gì á? Thích uống là uống à? Em tưởng đây là đâu? Có phải em nghĩ thích làm gì thì làm cái nấy không? Em đang thách thức tôi hay là thách thức kỉ luật quân đội? Muốn làm đại tiểu thư thì cứ ở nhà, đến từ đâu thì cút về đó!
- Em không phải…
- Vậy thì nói cho tôi biết tại sao em lại uống rượu? – Phương Mặc Dương lại quay trở lại vấn đề.
Lôi Vận Trình cúi đầu: “Thưa đội trưởng, em hơi nhớ nhà!”
Phương Mặc Dương cười nhạt: “Nhân viên phi hành là đỉnh tháp được xây dựng bởi bộ đội không quân! Quốc gia bỏ ra hàng trăm cân vàng để đào tạo ra một phi công. Chiếc máy bay đến tay em có giá hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu. Thưa đồng chí phi công tương lai, có phải đồng chí đã quên mất rằng mình không phải là một người dân bình thường mà là một phi công hay không? Đồng chí đã quên mất rằng phục tùng và trung thành là tố chất cơ bản của một quân nhân à?”, Pương Mặc Dương cố tình nhấn mạnh hai từ “trung thành”.
- Em không quên! – Lôi Vận Trình cắn chặt môi.
- Vậy thì tốt, thân phận của em là gì? Còn tôi là gì?
- Em là học viên, anh là đội trưởng ạ!
- Em lí giải thế nào về chuyện này?
- Em là cấp dưới, anh là cấp trên, cấp dưới phải phục tùng cấp trên ạ!
Phương Mặc Dương lớn tiếng chất vấn: “Lần cuối cùng tôi hỏi em, tại sao uống rượu?”
Lôi Vận Trình nhắm mắt, chậm rãi nói: “Em nhớ anh ấy!”
- Nhớ ai?
- Phong Ấn
Phương Mặc Dương trầm ngâm nhìn cô hồi lâu, khẽ nhếch khóe môi trong màn mưa: “Khai trừ khỏi quân đội có phải sẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được mơ ước của em không? Giấc mơ bay lượn và giấc mơ đến bên cậu ta của em?”
Hai tay Lôi Vận Trình siết chặt, thân thể như run lên. Phương Mặc Dương nhìn về phía sân vận động, một đám đội viên đang bán mạng chạy trong mưa: “Thực ra chuyện này có thể xé ra to, nhưng cũng có thể làm cho nhỏ đi. Lôi Vận Trình em thấy thế nào?”
Cổ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mưa.
Những học viên chạy đủ mười nghìn mét trừ Đỗ Nghiên Thanh ra đều quay về phòng. Phương Mặc Dương nhìn cô đóng gói ba lô hết lần này đến lần khác. Mưa cứ rơi, quần áo của cô đã ướt đẫm, gió thổi mạnh khiến cô run lẩy bẩy, những ngón tay cũng như cứng đờ ra. Mười nghìn mét đối với đa số các học viên đã là vượt quá giới hạn, Đỗ Nghiên Thanh ngay cả sức cầm ba lô cũng chẳng còn. Chăn mền bị ngấm nước mưa trở nên nặng trình trịch. Đỗ Nghiên Thanh thở hổn hển, quỳ dưới đất đóng gói ba lô hết lần này đến lần khác.
Phương Mặc Dương đứng bên cạnh giám sát. Đến lần thứ năm, cuối cùng không nén nổi nữa liền kéo tay cô ra: “Em đang bó hoa đấy à? Tôi dạy bao nhiêu lớp rồi mà chỉ có mình em là kém cỏi nhất! Tránh sang một bên, nhìn cho kĩ đây này!”
Anh nhanh nhẹn làm mẫu, động tác thành thạo, dứt khoát. Sau đó tháo rời ra cho cô tiếp tục làm. Chỉ có điều Đỗ Nghiên Thanh chẳng còn sức lực, làm được một nửa liền bị Phương Mặc Dương thô bạo kéo tay ra: “Đỗ Nghiên Thanh, mau chấn chỉnh lại thái độ, đừng có làm vướng chân mọi người, sao người khác đều làm được, còn em thì không hả?”
Phương Mặc Dương mắng mỏ người khác đã thành quen, chẳng hề để ý đến sắc mặt Đỗ Nghiên Thanh đang mỗi lúc một sầm sì. Phương Mặc Dương mắng xong mới phát hiện một đứa con gái thường ngày lắm mồm như Đỗ Nghiên Thanh hôm nay chỉ cúi gầm mặt không nói gì: “Em còn ngây ra đó là gì? Có phải định kéo dài đến tận sáng không hả? Tôi thì không sao, nhưng bài học ngày mai các em không được vắng mặt đâu đấy!”
- Phương Mặc Dương! – Đỗ Nghiên Thanh gọi thẳng tên anh, hung hăng đẩy anh một cái.
Phương Mặc Dương nheo mắt: “Em gọi tôi là gì?”
- Tôi bảo anh là đồ biến thái, mất hết nhân tính, chỉ biết ngược đãi người khác! Tôi chịu hết nổi rồi! – Đỗ Nghiên Thanh bất chấp tất cả, gào lên, đứng lên cái chăn ướt sũng dẫm chân bình bịch: “Tôi không làm nữa! Anh không vừa mắt với tôi, tôi cũng chẳng vừa mắt với anh, tôi muốn về nhà!”
Đỗ Nghiên Thanh nói xong liên quay người bỏ đi, Phương Mặc Dương khựng người: “Đỗ Nghiên Thanh, đứng nghiêm!”
Mệnh lệnh đột ngột của Phương Mặc Dương khiến cho Đỗ Nghiên Thanh khựng lại, chỉ một giây sau cô đã bị Phương Mặc Dương kéo lại: “Đỗ Nghiên Thanh, nhắc lại lời em vừa nói ban nãy một lần nữa!”
- Chẳng phải anh luôn tìm cớ để làm khó tôi sao? Tôi nghỉ học, nghỉ học!
Tiếng sấm đì đùng át đi tiếng của Đỗ Nghiên Thanh, nhưng Phương mặc Dương vẫn nghe rõ. Anh sầm mặt, mím chặt môi: “Em thật sự muốn thôi học tôi cũng chẳng ngăn, đằng nào thì một thời gian nữa các em cũng bị đào thải thôi!”
Đỗ Nghiên Thanh trợn trừng mắt, không ngờ anh ta lại dùng chiêu lùi để tiến: “Anh… anh…”
Phương Mặc Dương nhướn mày: “Tôi làm sao? Tôi biến thái? Mất nhân tính? Ngược đãi kẻ khác!”
- Anh… - Đỗ Nghiên Thanh lắp bắp rồi òa khóc: “Tôi vừa chạy xong mười nghìn mét, tôi mệt sắp chết cóng đến nơi, sắp chết vì buồn ngủ! Đội trưởng… em muốn đi ngủ! Hu hu hu…”
Phương Mặc Dương ngây ra, cô dám túm lấy cổ áo anh đường hoàng sà vào lòng anh… làm nũng?
- Bỏ tay ra! Thế này còn ra thể thống gì nữa? – Phương Mặc Dương đẩy cô ra, nhưng Đỗ Nghiên Thanh cứ như keo dán bám chặt vào người anh.
Anh lại kéo tay