
hông nói cho em biết số điện thoại của anh, em muốn nói với anh là em thi đỗ rồi!”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của hai người sau khi chia tay, không hề nồng nàn như tưởng tượng, dường như rất bình lặng.
- Đây mới chỉ là bước đầu, sau này em còn cả chặng đường dài phải đi, có thể là bốn năm, cũng có thể là bốn tháng.
- Em sẽ tốt nghiệp thuận lợi, sẽ không để bị đào thải đâu, thành tích của em rất tốt! – Lôi Vận Trình siết chặt cái điện thoại, nước mắt đã hoen bờ mi: “Em đã xem một số ghi chép về anh ở trường, chỉ cần em cố gắng một chút cũng có thể làm được!”
Phong Ấn nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói: “Con nhóc cứng đầu, em có nghĩ bốn năm sau em mới hai mươi hai tuổi, còn anh đã gần hai chín rồi không, có thể anh đã kết hôn, có con cái rồi, đến lúc ấy em định thế nào? Anh không định tìm vợ bé bên ngoài đâu!”
Lôi Vận Trình siết chặt ống nghe, cắn chặt đôi môi. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Phong Ấn cũng có thể dồn cô đến vách vực thẳm, chỉ cần tiến thêm một bước cũng khiến cô tan xương nát thịt.
Mối quan hệ giữa hai người giống như một sợi dây đàn, sợi dây đàn này căng hay chùng là do Phong Ấn quyết định.
- Ai làm vợ bé cho anh chứ, đồ mặt dày! Ai mà biết được đến lúc ấy em lại chẳng thèm để ý đến anh nữa ấy chứ! – Lôi Vận Trình lảng đi, tránh cái vấn về mà cô không bao giờ dám đối mặt này.
Phong Ấn đặt cốc xuống, cười nói: “Được lắm, còn trêu em nữa chắc em sẽ khóc mất. Ở trường đã quen chưa? Có phải có cả đám nam sinh lẽo đẽo theo tán tỉnh em không?”
Cái chủ đề này đối với hai người mà nói quá sức nặng nề, chẳng ai có thể thuyết phục được ai, thế nên đành phải tạm gác lại như vậy.
Cô nói vẻ đắc chí: “Hơi bị đào hoa đấy, chỉ có điều toàn là một lũ trẻ con, chán chết!”
- Cũng vênh váo phết nhỉ, bọn con trai bây giờ khôn lắm, em cẩn thận kẻo bị lừa đấy!
Lôi Vận Trình bĩu môi: “Còn giả bộ nhân từ, hồi đầu sao anh không bảo em phải cẩn thận với Lục Tự đi? Bọn họ còn chưa bằng một cái móng tay của Lục Tự đâu!”
- Thiên tình sử của Lục Tự có hơi rắc rối một chút, nhưng thằng đó rất nghiêm túc với mỗi mối tình của mình, anh biết bảo em cẩn thận thế nào với nó chứ?
- Anh gọi cho em là muốn nói chuyện này à?
- Thế em muốn gì với anh nữa? – Phong Ấn hỏi vặn lại.
Lôi Vận Trình liếc nhìn Phương Mặc Dương ở bên ngoài: “Anh với đội trưởng của bọn em rất thân thiết ư?”
- Anh ta từng là đội trưởng của anh, nhìn người rất chuẩn!
- Thầy ấy rất coi trọng em đấy! – Lôi Vận Trình cười tinh quái: “Tại sao anh bảo thầy ấy chiếu cố cho em? Em không cần chiếu cố, em sẽ ổn, không cần thầy ấy chiếu cố đâu!”
- Cô ngốc ạ, đây không phải là công ty tuyển nhân viên mà là đào tạo phi công, họ lúc nào cũng cố moi móc nhược điểm của em để đào thải em thôi! – Phong Ấn cười: “Nếu em có thể thuận lợi tốt nghiệp, vậy thì em chắc chắn là “báu vật quốc gia” đấy!”
Lôi Vận Trình định nói gì nhưng lại thôi. Cái ống nghe trên tay đột nhiên bị cưới mất. Cô ngoảnh đầu lại, bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị quen thuộc của Phương Mặc Dương: “Đội trưởng?”
- Sao mà lắm lời thế, chẳng có chút tự giác nào cả, về đi!
Lôi Vận Trình không dám nói nhiều, đành cảm ơn rồi ra về. Trên đường về cô lại chạm mặt Hướng Bắc Ninh và Lịch Vũ. Lôi Vận Trình vui vẻ chào hỏi, khiến cho hai người kia cứ ngẩn người ra.
- Đó chẳng phải là con ranh Lôi Vận Trình đáng ghét ấy sao? – Lịch Vũ ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay nó cứ như ăn nhầm thuốc ấy nhỉ?”
Hướng Bắc Ninh nói: “Cứ phải để cô ta cho cậu một cú vật ngã qua vai nữa cậu mới thấy bình thường phải không?”
Lịchc Vũ nghiến răng trèo trẹo: “Để xem cô ta còn trụ được bao lâu!”, vẫn chưa đến ba tháng, ban đầu là bốn mươi sáu cô gái giờ đã thiếu mất sáu cô rồi. Nguyên nhân chủ yếu là do họ không chịu nổi gian khổ. Những cô gái da mỏng thịt mềm trước đó chưa bao giờ phải phơi nắng phơi sương, rèn luyện gian khổ trong môi trường khắc nghiệt, cường độ tập luyện quá cao như thế này, ngày nào cũng phải khởi động bằng chạy mười nghìn mét. Nói như lời của đội trưởng thì đây mới chỉ là thời kì quá độ mà thôi.
Hướng Bắc Ninh chỉ cười không nói gì, ngoảnh đầu nhìn theo cái bóng nhỏ thó của Lôi Vận Trình.
Trong văn phòng, Phương Mặc Dương đang nhìn theo cái bóng mảnh mai của Lôi Vận Trình đang khuất dần trong tầm nhìn: “Tố chất tổng hợp của con bé rất nổi trội, có hơi giống như cậu năm ấy!”
So với việc khẳng định cô, Phong Ấn càng hi vọng Phương Mặc Dương sẽ nói cô không được: “Vậy thì anh cứ mang những bài tập hồi đó tập luyện cho tôi để tập cho con bé là được rồi!”
- Cậu không thấy xót xa ư? – Phương Mặc Dương hiếm khi nói đùa, Phong Ấn nghe xong liền bật cười.
- Chỉ sợ anh đột nhiên trở nên biết thương hoa tiếc ngọc, không nỡ ra tay với đám con gái yếu đuối này thôi!
Không biết tại sao, trong lòng Phương Mặc Dương đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến anh phải đau đầu của Đỗ Nghiêng Thanh: “Thế thì cậu lo xa quá rồi, cậu không nói thì tôi cũng không nương tay đâu, đặc biệt là đối với Lôi Vận Trình, chắc chắn tôi sẽ thay cậu ‘chăm sóc’ con bé!”
Khó khăn lắm mới phát hiện được một chồi non “khỏe m