Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325290

Bình chọn: 7.00/10/529 lượt.

h, bên trong là ánh sáng ấm áp và âm nhạc du dương.

Trong bầu không khí như vậy, khuôn mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Mặc dù thế này có chút cổ lỗ, nhưng thôi, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Cổ lỗ mà vẫn được người ta sử dụng liên tục, âu cũng có nguyên nhân cả.

Nhưng khi bữa cơm kết thúc, cảnh anh ôm bó hoa hồng thổ lộ trong tiếng đàn violin trong tưởng tượng của tôi không hề xuất hiện. Tôi len lén thở dài, hóa ra chỉ là cho tôi đi ăn bữa cơm mà thôi.

Đúng là tưởng bở rồi.

Tôi trộm nhìn anh, lại đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình, nét cười thấp thoáng. Dường như tâm sự đã bị anh nhìn thấu, tôi đỏ mặt, vội vã chuyển ánh mắt, làm bộ không biết gì.

Trên đường về, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nói chuyện với anh mấy câu.

Tôi có chút chán nản.

Đột nhiên anh chuyển đường đi, nói phải về công ty lấy một tập tài liệu. Thế nhưng đến tòa nhà công ty, anh lại không vào bãi đỗ xe mà dừng ở lề đường đối diện.

Anh xuống xe, bảo tôi, “Đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tôi “Vâng” một tiếng, nhàm chán ngồi trong xe nghịch điện thoại.

Bên ngoài bỗng dưng có tiếng ồn ào. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy tòa nhà đối diện đã tối sầm, liền vội vã xuống xe. Anh sẽ không bị giam ở bên trong, không thoát ra được đấy chứ?

Chỉ sau một khắc, chợt có ánh sáng từ phía dưới tòa nhà tỏa ra, từ từ dâng lên cao. Thế rồi ánh sáng khắp mọi nơi dần tụ lại vào góc bên trái tòa nhà, hóa thành một vầng trăng tròn.

Bốn phía truyền đến những tiếng hô hoán. Tôi đưa tay che miệng.

Ngay sau đó, dường như có một chiếc bút thần đang nhảy múa, ở dưới vầng trăng tròn, từ từ xuất hiện một đóa hoa được vẽ bằng những đường nét tinh tế, nở tung rực rỡ.

“Trời ơi, là tỏ tình đấy! Lãng mạn quá đi mất!” Có giọng cô gái ở phía sau hô lên, sau đó là những tiếng cảm thán và âm thanh chụp ảnh liên tục.

Tôi đứng đó, vừa khóc vừa cười. Nụ cười không sao tắt được, mà nước mắt cũng chẳng thể ngừng tuôn.

Rõ ràng chỉ là hơn mười giây, tôi lại cảm thấy dường như đã trải qua cả một cuộc đời. -Thời tiết ngày càng nóng. Ăn cơm ở nhà ông bà ngoại xong, thím ngồi xem phim truyền hình với bà ngoại, chú và ông ngoại chơi cờ, tôi và anh dẫn Tang Bưu đi dạo.

Tôi phát hiện tôi đúng là có khả năng đặt tên dự báo tương lai. Hiện tại Tang Bưu lớn lên như cái tên của nó, to lớn lực lưỡng, cực kỳ uy phong. Tuy nhiên ẩn dưới vẻ ngoài mạnh mẻ, nó vẫn là một con chó ngốc. Vừa thấy chúng tôi, nó liền vô cùng hưng phấn mà nhào tới, điên cuồng liếm khắp người tôi, sau đó bổ vào lòng anh làm nũng.

Chúng tôi dẫn Tang Bưu đi công viên gần nhà ông ngoại. Vừa thấy khu đất rộng, nó lập tức định lao lên tung hoành. May mà anh giữ chặt mới không biến cảnh người dắt chó thành chó dắt người.

Đi đến chỗ vắng, anh mới thả Tang Bưu, mặc cho nó vui mừng chạy xung quanh. Tang Bưu lăn lộn khắp nơi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn chúng tôi. Mặt nó khi trưởng thành trông rất giống sói, vậy mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, buồn cười vô cùng.

Tôi xoay người định bảo anh nhìn Tang Bưu. Vừa quay lại đã thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Tôi đỏ mặt, lúng túng cười hai tiếng che giấu, lại chỉ bừa vào Tang Bưu, “Anh nhìn Tang Bưu đi, đáng yêu quá!”

Anh mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ môi tôi, nói, “Thực ra em còn đáng yêu hơn nó nhiều.”

Mặt tôi càng đỏ hơn, trong lòng cảm thấy vừa vui sướng và ngượng ngùng.

Chợt tôi nghĩ đến một việc, bật kêu thành tiếng, “A!”

“Sao vậy?”

“Em nhớ ra rồi, chỗ này vừa nãy Tang Bưu cũng liếm qua.” Tôi nghiêm túc nhìn anh, chỉ vào miệng mình, “Vậy có tính là anh với Tang Bưu đã gián tiếp hôn nhau không?”

Thân thể anh nháy mắt cứng đờ.

Sau đó anh oán hận nhìn tôi, “Lương Mãn Nguyệt, về sau em còn cho nó liếm thì đừng hòng hôn anh nữa.”

Rốt cuộc là ai hôn ai? Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cuối cùng tôi đã được biết rồi.

-

Tôi phát hiện, khi yêu, tôi thực sự không khống chế được bản thân mình.

Sau mối tình với La Duy, tôi vốn là nghĩ, chuyện tốt đẹp hẳn sẽ không xảy ra với mình. Trước giờ tôi không phải người may mắn, chuyện tốt mãi mãi không đến tay tôi. Công việc bận rộn, tiền lương lại không nhiều lắm, trong mắt bạn học tôi rất tầm thường, số tiền lớn nhất từng nhặt được là năm tệ, mua hai lần vé số cũng không trúng lần nào... Thế nhưng tôi vẫn rất quý trọng cuộc sống bình thản mà vui vẻ của bản thân.

Nhưng dưới vỏ bọc vui vẻ đó, thực chất cất chứa rất nhiều nỗi bất an.

Mỗi lần thím hỏi chuyện yêu đương, tôi đều thấy vừa áy náy vừa chột dạ. Mấy năm này chú thím đối với tôi rất chu đáo chân thành, tôi cũng rất yêu thương họ.

Ở bên anh, tôi không sợ đạo đức lên án gì hết, tôi chỉ sợ ánh mắt trách cứ của người thân.

Số lần chị Đỗ tới nhà ngày càng ít. Chị ấy và bạn trai đã lên kế hoạch kết hôn, dự định tiền trảm hậu tấu để phụ huynh không phản đối được. Thế nên mỗi lần thím cố ý nhắc đến chuyện kết hôn, không chỉ có chị ấy né tránh, ngay cả tôi cũng run rẩy trong lòng.

Tôi luôn cảm thấy sắp có một chuyện lớn xảy ra.

-

Khi Bùi Lương Vũ gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa nộp lại cho trưởng phòng bản thảo đã bị chê bai mấy lần.

Anh


Pair of Vintage Old School Fru