Pair of Vintage Old School Fru
Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326341

Bình chọn: 7.5.00/10/634 lượt.

ọi người cùng ăn cơm, Vương Khải đều oán hận mà kể chuyện đề Vật lý khó đến sứt đầu mẻ trán, lại còn sự dã man của giáo viên chủ nhiệm. Thế nhưng Tống Kỳ Phong cũng ở ban khoa học tự nhiên còn bận ngọt ngào với Tiết Doanh, không thèm phụ họa với cậu ấy, những người khác cũng chẳng thương xót, chỉ an ủi mấy câu cho qua chuyện. La Duy còn tỏ vẻ hả hê. Vương Khải nổi điên lên, lại không thể ra tay với đám con gái chúng tôi, chỉ có thể gây sự với La Duy. Mọi người trông thấy thế đều bật cười.

Khi đó tôi rất lười biếng. Chỗ tôi ngồi ngay cạnh cửa sổ, vào những ngày đẹp trời, ánh nắng sẽ xuyên qua cửa chiếu vào, vô cùng ấm áp. Thế nên tôi thường nằm bò ra bàn, cầm sách lịch sử hoặc sách chính trị trong tay, nhưng chẳng qua là để yên tâm chứ chưa chắc đã đọc. Đôi khi đọc một lát đã ngơ ngẩn, hoặc ngây người, hoặc yên lặng nhìn những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, cứ nhìn như vậy một lúc là mơ hồ cảm thấy buồn ngủ. Ngồi cạnh tôi là một bạn nữ trầm tĩnh. Chúng tôi dù không nói chuyện nhiều, nhưng cô ấy cũng rất tốt với tôi. Mỗi khi thầy đi xuống, cô ấy sẽ đánh thức tôi mà trên mặt vẫn cực kỳ bình thản.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn cả ngày được nằm bò ra bàn, hưởng thụ ánh nắng ấm áp. La Duy nói tôi cứ thế sẽ bị thoái hóa xương, nhất định không để yên, chỉ cần rảnh ra là sẽ lôi tôi ra ngoài vận động. Khi đó đã có giờ tự học buổi tối. Buổi chiều tan học, khi mọi người đi ăn cơm với nhau, cậu ấy sẽ dẫn tôi đến sân tập thể thao xem cậu ấy đá cầu. Tôi xem thực sự chẳng hiểu gì cả, không thể làm gì hơn ngoài việc kéo Gia Hinh theo cùng, ngồi nói chuyện ở cạnh sân.

Cuộc sống khi ấy thật bình yên phẳng lặng, mọi người đều ước ao về tương lai, mơ mộng đến cuộc sống sinh viên sắp tới, nhưng lại không phát hiện, những ngày tươi đẹp nhất chính là những ngày đang trôi qua.

Rất nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ bầu trời xanh, mùi tươi mới của cỏ non, ánh nắng chiều vàng óng êm dịu chiếu sáng sân tập thể thao khi ấy. Ở đó có người con trai tập đến đổ mồ hôi, và một thiếu nữ ngồi bên sân mỉm cười... Bùi Lương Vũ chuyển đến lớp chúng tôi vào một buổi sáng, lúc hết tiết thứ hai. Khi đó tôi đang gục trên bàn học ngủ, mơ màng nghe thấy phía sau có tiếng kéo bàn, nhưng vẫn mặc kệ mà ngủ tiếp.

Tôi tỉnh dậy khi vào học. Cô bạn cùng bàn trông có vẻ rất hưng phấn, “Lương Mãn Nguyệt, cậu quay lại nhìn đi. Có học sinh mới chuyển đến, nghe nói là học sinh học lại.”

Tôi dụi mắt, nghe lời cô ấy quay lại. Nhìn thấy Bùi Lương Vũ, tôi liền hiểu vì sao cô ấy lại hưng phấn đến thế.

Tôi đã từng thấy rất nhiều người đẹp trai. Bùi Lương Vũ chắc chắn không phải người đẹp nhất, nhưng chính là loại người dễ khiến con gái nảy sinh lòng thương yêu. Trên bàn anh không có sách vở, chỉ có một cây bút, tầm mắt buông xuống, cứ ngồi yên ở đó thôi cũng tỏa ra vẻ bi thương. Anh ấy tựa như một loài cây sinh trưởng trong bóng tối, cô đơn lẻ loi, nhưng vẫn rất thu hút.

Tôi phải thừa nhận, một khắc đó, trong lòng tôi gợn sóng.

Hồi mới chuyển đến, anh ấy không nói chuyện với bạn học, đi về một mình, dường như không quan tâm tới xung quanh, có vẻ xa lánh người khác.

Tôi bảo La Duy đi bắt chuyện với anh ấy.

La Duy mặc kệ, “Tại sao cậu không tự đi?”

“Tớ ngại mà. Hai người đều là con trai, dễ nói chuyện hơn.”

La Duy quay đầu nhìn, “Còn u ám hơn cả tên cù lần nữa, sao lại bắt tớ đi!”

“Cậu mặt dày, lại to gan, không sợ bị đả kích, đương nhiên là cậu phải đi rồi.”

“Này, không phải là cậu có ý với hắn chứ?” Cậu ấy nghi ngờ.

“Sao có thể.” Tôi trợn mắt trừng cậu ấy, “Đừng nói nhảm nữa, có đi hay không?”

Cuối cùng cậu ấy cũng thỏa hiệp, “Đi thì đi.”

Tôi không biết mình bị làm sao mà cứ muốn làm quen, muốn tìm hiểu anh ấy như vậy. Gia Hinh trêu ghẹo nói: “Cậu thế này là động lòng rồi.”

Tôi nghe cô ấy nói xong mà nổi cả da gà. Cũng không phải trên phim, đâu đến mức vừa gặp đã yêu thế chứ. Thế nhưng tôi thừa nhận, tôi rất có cảm tình với anh ấy.

Tình bạn của con trai thực sự rất dễ tạo dựng, Bùi Lương Vũ vậy mà dễ dàng bị La Duy thu phục, tối đến liền cùng nhau đi đá bóng.

Tôi ngồi ở sân thể thao cảm thán, “Tại sao hoàng tử u sầu lại biến thành cậu bé bóng đá nhanh thế?”

Gia Hinh vỗ vai tôi, “Nén bi thương đi. Con trai vẫn đơn giản như thế mà.”

“Tớ cứ nghĩ là anh ấy đặc biệt, dù sao cũng nên thần bí u sầu thêm mấy hôm nữa chứ.”

“Ôi, cứ ở đấy mà nghĩ. Đúng là cách nghĩ của động vật đơn bào, không hiểu nổi.”

Ban đầu tôi không nhận ra Gia Hinh trêu mình. Đến lúc phát hiện thì cô ấy đã đi từ lâu rồi. Thật đáng giận!

Bùi Lương Vũ bắt đầu thân thiết với La Duy, thậm chí cùng nhau đi học, trong giờ còn lén lút chơi bài ở cuối lớp. Tôi bỗng thấy gợn sóng nhỏ trong lòng tôi thoáng cái thành vũng nước tầm thường. Tuy tôi vẫn thấy anh ấy đẹp, khi anh yên lặng vẫn phảng phất vẻ u buồn, thế nhưng tôi biết, cảm giác kia đã biến mất rồi.

Tôi lặng lẽ thở dài. Đây có tính là mối tình đầu chết từ trong trứng nước không?

Tôi hỏi Bùi Lương Vũ, “Lúc mới chuyển đến sao anh cứ như núi băng vậy?”

“Anh thi trượt tốt nghiệp phải học lại, làm sao mà vui được?”

“Vậy tại sao anh