
cho cô.
"Đừng khóc?" Anh an ủi cô."Ngụy. . . . . . Em đã nói rất yêu anh chưa?"
"Hôm nay không có, nhưng mà sau ngày anh không ngại ngày nào cũng nghe em nói đâu!" Trọng Suất Ngụy ôn nhu cười cười, vuốt nhẹ má cô, ôm cô vào lòng." Nếu anh muốn nghe, em liền nói đến khi anh chán mới thôi." Nằm trong ngực anh, cô cười ngọt ngào.
"Anh không chán đâu! Chỉ cần là em nói, cho dù nghe trăm lần ngàn lần cũng không chán." Tựa cằm lên đầu cô, Trọng Suất Ngụy khẽ cười .
"Thật sao, là anh nói đó nha!"
"Ừ. . . . . . Gả cho anh."
"Vâng" Cổ Tinh Nhã hạnh phúc mỉm cười.
"Mỗi ngày anh đều có thể nghe được chứ!" Trọng Suất Ngụy lại nói, rất nhanh cúi xuống hôn cô.
"Trọng Suất Ngụy. . . . Em yêu anh!" Cổ Tinh Nhã xấu hổ vừa cười vừa nói. Nhìn cô rực rỡ làm Trọng Suất Ngụy giật mình.
Anh lại cúi xuống hôn cô! "Anh cũng rất yêu em, yêu em . . . . . ."
Trong phòng nghỉ, hai người quấn chặt lấy nhau, trao cho nhau tình yêu nồng nàn bằng lời nói và hành động nguyên thủy nhất. Những tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc thỏa mãn tạo nên bản nhạc tuyệt vời. Ánh trăng dần lên cao soi sáng phòng nghỉ.
. . . . . . Đêm, chỉ mới bắt đầu!
Trong vườn hoa rộng lớn, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, xếp ngay ngắn cạnh lối đi. Đây là nơi nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày làm việc bận rộn. Nếu bỏ qua tiếng hét đầy tức giận của chủ nhà trong phòng khách thì đây quả là một không gian đẹp tuyệt vời.
"Không cho phép, tuyệt đối không được!"
"Thế nào lại không được, ông nói rõ xem nào?" Uống vào ngụm trà thơm ngào ngạt hồng trà, Thủy Chi Mỵ không để ý tới chồng đang tức giận.
"Không được chính là không được, Cần gì phải có lý do?" Trọng Cổ Đình mang bộ mặt tức giận ngồi xuống.
Hừ! Gia tộc ông nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Muốn làm dâu nhà ông cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Muốn kết hôn, có thể! Nhưng trước tiên bước qua ông đã rồi hãy nói! "Nếu nói không nên lý do, có gì mà phản đối chứ?" Thật là, càng già càng ngang bướng, Thủy Chi Mỵ nhãn nhã nhìn chồng phiền muộn không đường chọn lựa.
"Tôi phản đối!" Chỉ vậy thôi, không gì hết!
" Là sao?" Kéo dài âm cuối. Thủy Chi Mỵ không cho là đúng.
Kỳ thật, xem ra, cô gái tên Cổ Tinh Nhã kia rất thú vị.
Trước đây bà cũng có cho người điều tra nhưng không thu được kết quả gì. Chỉ có tấm ảnh chụp chung với con bà mà thôi. Bà dám khẳng định cô là thật lòng yêu con trai bà. Mặc dù bà biết chồng bà lo lắng điều gì nhưng theo lời quản gia nói thì lần trở về Đài Loan này của Trọng Suất Ngụy hai người mới lần đầu tiên gặp mặt. Bà mới hoàn toàn hết lo ngại. Bởi vì, bà biết cô gái kia rất kiêu ngạo, sẽ không vì con trai bà là con rùa vàng mà ôm lấy.
"Cô ấy lại sinh cho chúng ta hai thằng cháu xinh xắn kháu khỉnh!"
"Vậy thì thế nào?" Hừ! Ông không thừa nhận đâu!
"Là như thế nào, chính là ông không muốn nghe bọn chúng gọi ông một tiếng ông nội sao? Tôi lại rất mong được nghe chúng gọi bà nội đấy, ha ha. . . . . ." Cũng không tin ông không muốn đi! Thủy Chi Mỵ âm thầm tưởng .
Kết quả đúng như bà mong muốn, Trọng Cổ Đình dù quyết tâm mấy cũng bioj dao động: "Này. . . . . ."
"Nghe nói bọn chúng giống thằng Ngụy như đúc! Chẳng những nhìn rất tuấn tú mà lại rất giỏi" Bắt đầu cảm thấy thực đáng tiếc thôi?
"Thật sao?. . . . . ."
"Đương nhiên, tôi đã trực tiếp kiểm chứng rồi!" Bà nhất định phải có được hai đứa cháu nội này, để chúng gọi một tiếng bà nội cho bà nghe. Bà thật muốn cháu đến điên rồi, là ai cũng được, nhưng vẫn phải có nguyên tắc.
" . . . . . Giống như. . . . . ."
"Kỳ thật, có thể sinh ra hai đứa con như vậy thì người mẹ cũng không kém đâu. Ông nói thế nào?"
"Nhưng mà. . . . . . Cô ta có tính toán . . . . . ."
"Sẽ không đi, tôi nghe Ngụy nói, hai đứa bé rất ngoan và lễ phép. Nếu mẹ chúng gian xảo, hai đứa trẻ sao được giáo dục tôt?" Thật là, sao ông ấy luôn nghĩ không tốt vậy chứ. cứ đường hoàng thừa nhận đi đã sao.
"Này. . . . . . Cũng đúng !" Nhưng là hình như còn có gì đó là lạ . . . . . .
Chồng do dự không quyết, cuối cùng làm Thủy Chi Mỵ chịu không nổi rồi.
"Trọng Cổ Đình, ông rốt cuộc để ý cái gì? Ông không thể quyết định được à, cứ dây dưa mãi thế." Mặt trầm xuống, Thủy Chi Mỵ không cao hứng nổi.
"Không, không. . . . . . Không có rồi!" Nhìn bà xã đại nhân tức giận, Trọng Cổ Đình vội vàng gật đầu, không dám có gì ý kiến.
"Không có là tốt nhất." Hừ! Thách kẹo ông cũng không dám .
"Thôi mà, bà xã bớt giận đi!" Trọng Cổ Đình nịnh nọt, chỉ sợ đêm nay phải ngủ ở thư phòng thôi. Đối với ông, sợ nhất là không được ôm vợ ngủ.
"Nói lại đi!" Thật là! Lâu lắm không phát uy liền quên rồi sao. Đừng tưởng mèo thì không cắn người nha!
"Đừng, đừng như vậy mà!"
"Nhìn thái độ của ông chắc muốn ngủ ở thư phòng vài ngày rồi đúng không?" Quay đầu đi không nhìn đến chồng, Thủy Chi Mỵ vụng trộm cười .
"A?" Thế nào như vậy? Trọng Cổ Đình thểu não van xin.
Ha ha! Nhịn một chút để còn được vào phòng ngủ chứ! Bất quá rất khó nhìn thấy bộ dạng ông hiện giờ.
Cùng lúc này, cách phòng khách Trọng gia không xa, có người đã chứng kiến toàn bộ vở kịch vừa rồi.
"Không đâu! Anh Trọng muốn kết hôn