Old school Swatch Watches
Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322023

Bình chọn: 10.00/10/202 lượt.

biến mất nhanh chóng.



“Phấn Đại, ngươi nói xem, Kỷ đại nhân thích mẫu người như thế nào?”

Trở về lầu các, Trình Nhã Y chống má ngồi bên bàn trà, ánh mắt mơ màng. Phấn Đại vừa vào phòng, lập tức bị Trình Nhã Y kéo lại.

Phấn Đại trợn tròn mắt. Lần đầu tiên nàng thấy cô nương lộ ra vẻ mặt như vậy, hai má hoa đào, đôi mắt sáng ngời,

vốn đã xinh đẹp lại tăng thêm vài phần kiều thái của nữ nhi gia.

Chẳng nhẽ, cô nương thực sự thích Kỷ đại nhân?

“Cô nương, ngài thích Kỷ đại nhân sao?” Phấn Đại không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Trình Nhã Y đỏ bừng mặt, mày liễu cau lại, giọng nói mềm nhũn phản bác: “Xú nha đầu, ngươi nói lung tung cái gì đấy?”

Tuy rằng phủ nhận, nhưng thái độ thế kia thì cả kẻ mù cũng biết được ý tứ của nàng.

“Cô nương, ngài biết bên ngoài người ta nói gì về Kỷ đại nhân không?” Phấn Đại lo lắng nói.

“Nói như thế nào?” Trình Nhã Y tò mò hỏi.

“Bọn họ nói, Kỷ đại nhân là Sát Thần

chuyển thế, giết người không chớp mắt, vô cùng đáng sợ. Còn nói, không

biết cô nương gia nhà nào xui xẻo gả cho hắn, chỉ sợ bị sát khí ô nhiễm

mà sớm tang thân…” Phấn Đại vô cùng lo lắng cho cô nương nhà mình. Nếu

cô nương thực sự thích Kỷ Trà mà gả cho hắn, suốt ngày đối diện với

khuôn mặt đằng đằng sát khí kia, không sợ chết cũng sẽ tức chết. Nàng

không thể để cô nương bị che mắt như vậy.

“Toàn nói bậy. Cái gì Sát Thần chứ? Đó là khí thế, khí thế có biết không? Như Kỷ đại nhân mới là nam nhi đích

thực, trải qua lột xác trên sa trường mà hoàn toàn trở thành nam tử

hán!” Trình Nhã Y nổi giận vỗ bàn nói.

“Chả nhẽ cô nương không ngại hắn lúc nào cũng lạnh như băng sao?”

“Thế mới có nam nhân vị. Suốt ngày khua môi múa mép thì làm ăn được gì?”

Nhưng mà suốt ngày không nói được một chữ cũng làm người ta khó chịu nha. Không phải trước giờ cô nương vốn không thích người khác lúc nào cũng banh cái mặt ra như vậy sao? Phấn Đại mơ

hồ nghĩ.

“Cô nương… Có khi là Kỷ đại nhân cứu ngài một lần, ngài ngộ nhận cảm kích thành tình yêu cũng nên.” Phấn Đại góp ý.

Trình Nhã Y nhìn Phấn Đại một lúc, nhìn

đến mức Phấn Đại chột dạ cúi xuống kiểm tra quần áo, thấy không có gì

không ổn mới ngẩng đầu lên. Trình Nhã Y thở dài, phẩy tay.

“Nói với một tiểu nha đầu như ngươi ngươi cũng chẳng hiểu được.”

Nhìn Trình Nhã Y đi càng lúc càng xa, Phấn Đại mơ hồ nghĩ, nàng nhỏ lắm sao? Hình như nàng bằng tuổi với cô nương nha…



Trình Nhã Y tìm cách hỏi thăm người ngoài về Kỷ Trà, cuối cùng chỉ được một đáp án thống nhất: băng sơn di động,

không có sở thích đặc biệt.

Rút được kết luận như vậy, Trình Nhã Y

suy sụp tinh thần. Nếu như thế thì nàng cưa đổ hắn bằng cách nào? Bên

người Kỷ Trà lại không có ai đặc biệt thân cận, phủ phó tướng quân lại

có rất ít người, không ai có thể giúp đỡ nàng tiếp cận hắn. Bởi vì chung một doanh trại, đại ca có vẻ là người tiếp xúc nhiều nhất với Kỷ Trà,

mà nàng lại ngượng ngùng mở miệng nhờ đại ca, sợ bị trêu chọc. Xem ra,

chỉ có tự mình tìm cách…

Muốn nắm bắt sở thích của một người, nhất định phải gần gũi quan sát người đó mới được. Chứ cứ quanh quẩn một chỗ thế này thì trời cũng không giúp được nàng.

Đợi đã, gần gũi quan sát?

Trình Nhã Y đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nửa đêm canh ba, Trình Nhã Y thay một bộ quần áo màu đen bó sát người, cột cao tóc dài, lén lút rời khỏi tướng phủ.

Từ tướng phủ tới phủ phó tướng quân mất

một quãng thời gian không ngắn. Mặc dù Trình Nhã Y không biết võ công,

nhưng bản lĩnh lẩn trốn và leo trèo hơi bị cao siêu, rất nhanh đã tiếp

cận phủ phó tướng quân.

Trình Nhã Y

nhẹ nhàng trèo tường vào. Phủ phó tướng không lớn, cũng không có gì xa

hoa. Thoạt nhìn thật là bình thường, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được

khí phách hiên ngang, giống như chủ nhân của nó.

Đến lúc này, Trình Nhã Y mới nhận ra mình không biết phòng Kỷ Trà ở chỗ nào. Nàng không khỏi vỗ nhẹ đầu mình,

đành phải tự loanh quanh tìm kiếm.

Đêm khuya, cả tòa phủ đệ chìm vào tĩnh

lặng, tối đen như mực. Trình Nhã Y thật cẩn thận dò tìm, cuối cùng nhìn

thấy một bóng sáng leo lét. Nàng vui vẻ chạy đến gần, đục một lỗ nhỏ

trên cửa giấy, nín thở nhìn vào.

Lại nói, Trình Nhã Y đúng là may mắn,

không bao lâu đã đi đến đúng chỗ. Căn phòng duy nhất có ánh nến đó chính là phòng Kỷ Trà. Lúc này, Kỷ Trà đang ngồi bên bàn, trên tay cầm một

thanh kiếm, cẩn thận lau chùi.

Trình Nhã Y thở nhẹ một hơi. Đúng lúc

này, Kỷ Trà ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, lạnh thấu xương tủy, vung

thanh kiếm lên. Trình Nhã Y chỉ cảm thấy một luồng khí sắc bén đang lao

đến, vội vàng kêu lên: “Hạ thủ lưu tình a!”

Cửa sổ bị phá vỡ. Trình Nhã Y ngã ngồi

dưới đất, bộ ngực phập phồng. Ngẩng đầu lên, đã thấy Kỷ Trà đứng trước

mặt, vẫn dung mạo tuấn tú kinh người, khí thế sắc bén hơi dịu đi, ánh

mắt vẫn lạnh lùng như trước.

“Trình cô nương, đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì?”

“Ngươi… Ngươi nhận ra ta?” Trình Nhã Y kinh ngạc kêu lên.

Theo ánh mắt Kỷ Trà, Trình Nhã Y nhận ra

khăn che mặt đã bị kiếm khí xé thành hai mảnh, yếu ớt nằm dưới đất. Dưới ánh trăng, làn da nàng càng thêm trắng nõn, đôi mắt to tròn hết s