
ly cứ thế chóp chép ăn,
ăn xong thì liếm láp khoé miệng cùng ria mép, ngửa đầu nhìn Hoành Văn, đuôi quẩy
tít mù.
Bản tiên quân vẫn bình thường như không, điềm nhiên húp
cháo.
Thỉnh thoảng gắp thêm ít cải cúc mùa thu.
Đám tiểu nhị cũng đứng ở bên cạnh nhìn, thấy vậy liền nói:
“Công tử thực lợi hại quá, súc sinh này vào tay ngài sao lại ngoan ngoãn thế,
trông nó ăn thật là thú vị”.
Ta cười lạnh trong lòng, nếu nó mà hoá thành hình người, lộ
ra cơ ngực cuồn cuộn như hôm trước mà xem, một gã nam tử cao bảy tám thước lại
cúi đầu quẫy đuôi, trông càng thú vị nữa.
Quán trọ “Nhà trên sông” này cũng chẳng có bao nhiêu khách,
tất cả mọi người trong sảnh đều đang nhìn hồ ly, cả Mộ Nhược Ngôn cũng nhìn.
Ở một chiếc bàn trong góc phòng, có mấy người mang dáng vẻ
thương nhân đang ngồi, một kẻ trong số đó nói: “Có thể thuần dưỡng một con vật
hoang dã trở nên ngoan ngoãn nghe lời như thế, công tử cùng vị đạo trưởng này
có phương pháp thần kỳ nào chăng?”.
Hoành Văn thản nhiên nở một nụ cười, ta nói: “Không dám,
không dám, chỉ là chút tài mọn thôi”.
Hồ ly dùng khoé mắt liếc bản tiên quân, rất là bất kính, ta
liền nói tiếp, “Thật ra thuần phục những thứ sống trong rừng hoang núi thẳm này
rất dễ, chỉ cần một chén nước bùa của bần đạo là có thể khiến cho toàn bộ dã
tính biến mất ngay tức khắc”.
Những người còn lại ngồi ở bàn đó đều gọi người có dáng vẻ mập
mạp đang nói chuyện là “Đổng viên ngoại”, Đổng viên ngoại nhìn bản tiên quân bằng
vẻ bán tín bán nghi, nói: “Tại hạ đời này, tứ hải ngũ hồ[1'> đã ngang dọc hơn nửa,
lại không biết phép tiên của đạo gia còn có thể dùng vào việc này”.
[1'> Ngũ hồ: Chỉ năm hồ lớn trong địa phận Trung Hoa, có rất
nhiều cách nói. Thông thường để chỉ: Hồ Động Đình, hồ Bà Dương, hồ Sào, hồ
Thái, hồ Hồng Trạch.
Tứ hải: Bốn biển, người Trung Quốc xưa cho rằng, Trung Quốc
được vây quanh bởi biển, thế nên tứ hải cũng để phiếm chỉ toàn bộ đất nước.
Ta vân vê chòm râu, không nói lời nào. Im lặng đúng lúc, mới
là cảnh giới của cao nhân.
Lập tức có một tên tiểu nhị lên tiếng: “Đổng viên ngoại có
điều không biết, vị Quảng Vân đạo trưởng này thật sự là một cao nhân, ngài nhìn
vị công tử ngồi ở chiếc bàn kia mà xem, là được Quảng Vân đạo trưởng chữa cho
lành bệnh, chỉ dùng có một thang thuốc thôi đấy. Thật đúng là diệu thủ hồi
xuân”.
Đổng viên ngoại cùng đám người mập mạp ngồi cùng bàn lập tức
tỏ vẻ cung kính hẳn, rối rít nói thất kính cùng thứ tội. Ta cũng luôn mồm “các
vị khen nhầm rồi” với lại “bần đạo không dám nhận”.
Đổng viên ngoại liền nói: “Đạo trưởng cốt tiên chói sáng, chắc
hẳn cũng rất tinh thông việc hàng yêu bắt quái cũng như thuật cải tử hoàn
sinh”.
Thấy chuyện càng nói càng xa, ta đành đáp rằng: “Thỉnh thoảng
khi nhà cửa không yên ổn, yêu ma quỷ quái hoành hành quấy nhiễu thì bần đạo còn
có thể dốc sức mọn ra xua đuổi. Nhưng riêng chuyện cải tử hoàn sinh, ta vạn lần
không dám nói bừa. Chuyện sinh tử, số mệnh đều có Âm ty cai quản. Bản thân bần
đạo còn chưa thoát khỏi lục đạo luân hồi[2'> , làm sao dám huênh hoang chuyện sống
chết”.
[2'>Lục đạo luân hồi: Sáu đường luân hồi của chúng sinh, gồm:
Thiên (tiên), A-tu-la (Thần), Nhân (Người), Địa ngục, Ngạ Quỷ (Ma đói), Súc
sinh (Thú vật).
Đổng viên ngoại khâm phục sự khiêm nhường của bản tiên quân,
tán thán.
Hoành Văn nhàn nhã cầm đũa tấn công cả bàn ăn, toàn bộ trứng
gà trên mâm đều bị hắn đem cho hồ ly ăn hết, chỉ còn sót lại mỗi mộc nhĩ cùng với
đám hành băm, gừng vụn bị nhặt ra.
Ta thò đũa về phía đám mộc nhĩ, lại nghe thấy Mộ Nhược Ngôn
mở miệng, “Người ta vẫn nói, sinh là duyên bắt đầu, chết là duyên tàn lụi. Vậy
thì những hồn phách vẫn còn nợ nần trần thế, những linh hồn còn mang nặng oán hận,
oan khuất lại tới từ nơi đâu? Hay chỉ là lời thế gian đồn nhảm”.
Ta gắp mộc nhĩ vào trong bát, đang ngẫm nghĩ xem nên nói cái
gì. Hoành Văn lại đột nhiên lên tiếng: “Loại chuyện này thực khó mà nói cho
rành mạch, cũng khó khẳng định có phải lời đồn nhảm hay không. Nhân sinh trên đời
này ví như một người sống trong một căn phòng vậy, đến lúc phòng không ở được nữa,
thì cũng là khi sự sống sắp tàn, duyên phận sắp tan. Có điều, tuy duyên phận với
căn phòng ấy hết thật, nhưng nói không chừng lại còn duyên phận với căn phòng
khác”. Hắn cầm đũa chĩa thẳng về phía ta, “Giống như vị đạo trưởng này, ông nói
ông không biết cải tử hoàn sinh, nhưng ai dám khẳng định ông không biết đổi
phòng để ở”.
Hoành Văn, ngươi đang lột mặt ta đấy à?
Mộ Nhược Ngôn lập tức nhìn về phía bản tiên quân, ta liền cười
khan một tiếng, “Triệu công tử nói đùa cũng thật dí dỏm, bần đạo cũng không biết
nên đối đáp thế nào bây giờ”.
Hoành Văn đặt đũa xuống, hồ ly nhảy lên trên đùi hắn, mở miệng
ngáp dài. Hoành Văn nói một tiếng “Ta đi trước”, liền ôm theo hồ ly, nghênh
ngang bước lên lầu.
Bản tiên quân vì vậy cũng trở về phòng.
Ta chần chừ đứng ở hành lang: Giờ về phòng ta hay vào phòng
Hoành Văn đây. Ta ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bước tới trước phòng Hoành
Văn, đẩy cửa vào. Hoành Văn đang ngồi uống trà, ta