
nuôi giống
đám lợn nhà được, đây là sỉ nhục, sỉ nhục lớn! Thân thể vừa cử động được, ta liền
co giò chạy thẳng.
Chạy mãi chạy mãi, chạy đến độ hai mắt đỏ ngầu, không cẩn thận
phi thẳng tới vách đá, rồi lại không phanh chân kịp. Chân ta đạp vào khoảng
không, lao vèo xuống vực.
Ta đứng trên con phố giữa kinh thành, nhìn những đóa mẫu đơn
đang khoe sắc khắp chợ hoa.
Nghe nói hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm là loại có tiếng nhất, ta sống
hai mươi mấy năm, đã thấy đủ loại từ đỏ tươi, trắng ngần đến xanh biếc, nhưng lại
chưa thấy hoa mẫu đơn đỏ thẫm bao giờ. Mấy hôm trước, Mẫu Đơn Từ có sai người
đưa tới cho ta một tấm thiệp mời, nói rằng trong nhà gã có một gốc mẫu đơn đỏ
thẫm, vốn là báu vật được cất giấu trong chùa Hoằng Pháp, trước khi trụ trì
viên tịch đã tặng lại cho gã, hôm nay sẽ nở hoa. Mẫu Đơn Từ liền đặc biệt mở hội
thưởng hoa trong lầu Quốc Sắc nhà mình, mời ta đến ngắm hoa.
Bản thiếu gia xưa nay vốn không thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ,
mặc nó màu đỏ hay màu xanh, không phải cũng chỉ là đóa hoa thôi sao. Có điều gần
đây ta thường tới thăm Thúy Nùng Các, Oanh Nguyệt nói nàng rất thích mẫu đơn,
ta liền quyết định tới hội thưởng hoa kia một chuyến, mua một chậu mẫu đơn về để
giai nhân nở nụ cười.
Hội thưởng hoa bắt đầu vào giờ Thìn, ta tới hơi sớm, liền đi
loanh quanh một chút, đến lúc quay trở lại thì đã gần đến giờ bắt đầu. Trước bệ
hoa, người ta đã thổi xong một khúc sáo, gảy xong một khúc đàn, cạnh bệ hoa có
treo một dải pháo dây, Mẫu Đơn Từ tự tay châm ngòi nổ, đợi dây pháo đì đoàng
cháy xong, một bài từ gửi tặng lại được xướng lên. Mẫu Đơn Từ vén màn che, hé lộ
chậu mẫu đơn của gã.
Sắc hoa đỏ thẫm, trong vẻ kiều diễm lại mang nét cao sang,
quả nhiên là hoa đẹp.
Ta thầm tán thán trong lòng, lại nghe giữa đám đông cũng có
người thốt lời khen ngợi: “Hoa đẹp”.
Tựa như quỷ ma dẫn lối, lúc đó người khen hoa đẹp đếm không
xuể, ta lại nghe được rõ rành rành tiếng ấy vang lên.
Ta cứ mơ hồ cảm thấy thanh âm kia có phần quen thuộc, như thể
từng nghe thấy không biết bao nhiêu lần. Ta nhìn về phía đám đông, trông thấy một
người đứng giữa vô vàn kẻ khác, trên người khoác trường sam xanh biếc.
Hắn nghiêng người nhìn lại, ta ngẩn ra đứng ngây tại chỗ, cứ
như vô số người trong hội thưởng hoa cùng chậu mẫu đơn kia đều không còn hiện
diện.
Trong chớp mắt vụt qua, lại cảm thấy như đã quen biết hắn từ
lâu.
Ta chen vào đám đông, chắp tay với hắn: “Tại hạ Tần Ưng Mục,
không biết huynh đài tên họ là gì?”.
Hắn sảng khoái nở nụ cười: “Tại hạ họ Triệu, tên một chữ
Hoành”.
Khách sáo đôi câu xong, hắn dường như muốn rời đi. Ta vội vàng
bước lên chắn đường: “Tại hạ với Triệu huynh vừa gặp mà đã như quen biết, muốn
mời Triệu huynh tới tửu lâu nâng chén. Không biết Triệu huynh có đồng ý hay
không?”.
Hắn không từ chối, vui vẻ đáp: “Được”.
Lúc ấy vẫn đang là giờ Thìn, tiểu nhị trong tửu lâu nói rằng
chưa đến giờ bán rượu. Bản công tử đặt một nén bạc lên trên bàn, lập tức từ
“không có” thành “rượu ngon đồ nhắm ngon đều đã sẵn sàng”.
Tiểu nhị ân cần dẫn bản công tử và Triệu Hoành tới gian
phòng bài trí tinh tế nhất, vài đĩa đồ ăn nguội đẹp mắt, một bình rượu Hoa
Điêu[1'> thượng hạng nhanh chóng được mang lên.
[1'> Rượu Hoa Điêu: Loại đựng trong chum sành chạm trổ hoa
văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Ta nâng chén rượu, kính người đối diện: “Triệu huynh”.
Hắn nói: “Tên tự của ta là Hoành Văn, ngươi chỉ cần gọi
Hoành Văn là được. Nói chuyện khách sáo quá ta cảm thấy có chút mất tự nhiên”.
Hoành Văn, Hoành Văn, hai chữ nay nói ra cũng thấy quen đến
lạ. Ta nói: “Vậy ta cũng không khách khí với huynh nữa, tên tự của ta là Nam
Sơn, huynh cũng gọi ta là Nam Sơn đi”.
Hắn chỉ cười.
Nhất thời không để ý, chầu rượu này hai ta uống đến tận
hoàng hôn.
Ta cứ như đã cả trăm kiếp rồi không được chạm vào chén rượu,
chỉ muốn uống mãi không ngừng. Ngồi uống ở tửu lâu đến xế chiều, hắn nói hắn ở
tại quán trọ trên một con phố khác, ta liền xiêu xiêu vẹo vẹo theo hắn về quán
trọ, vào trong phòng, sau đó lại gọi rượu và thức ăn lên.
Ta còn nhớ mình đã đòi hắn đọc thuộc gia phả nhà họ Tần ta.
Ta nói lúc ta còn nhỏ cha ta từng dẫn ta đi xem bói, thầy tướng số nói rằng kiếp
này của ta mệnh phạm đào hoa, có số phong lưu.
Hắn nâng chén rượu lên, nhìn ta rồi nói: “Thế à, vậy có chuẩn
không?”.
Ta lập tức đáp: “Ta vốn cũng không tin, nhưng lời thầy tướng
số phán đúng là chính xác. Không phải ta tự khoe khoang trước mặt huynh, chứ
trong mấy lầu Tần quán Sở khắp kinh thành này, không biết có bao nhiêu cô gái
đang khóc lóc chờ ta đến chuộc thân cho các nàng”.
Hắn nói, ý cười như có như không: “Chứ không phải là các
nàng đã sớm mắt đi mày lại với thư sinh nghèo hay tên bán phấn son, chỉ chờ
ngươi tới làm bè qua sông thôi à?”.
Ta nhíu mày nói: “Ta sao có thể là loại vung tiền như rác,
giơ đầu ra cho người khác cắm sừng thế được”.
Chẳng hiểu vì cớ gì, hắn nghe thế liền cười một tiếng, không
nói câu nào nữa.
Ta không biết rốt cuộc đã uống tới khi nào, chỉ biết đến