
chân dung, cáo thị dán khắp nơi, treo
thưởng một vạn lạng vàng cho ai tìm được. Nghe nói bao nhiêu người dẫn con gái
đến tướng phủ nói đó là tam tiểu thư, tất cả đều bị đuổi ra. Nghe nói tiểu
vương gia của vương phủ trong cơn thịnh nộ đã lục soát hơn ba trăm ngọn núi dọc
con đường cái đi về phía nam, quét sạch mấy chục toán sơn tặc lớn nhỏ”.
“Ô, xem ra tiểu vương gia
này rất nặng tình với tam tiểu thư tướng phủ”. A La nghe vậy không nén nổi cảm
động. Quan tâm đến nàng như vậy, trên đời được mấy người?
Ở đây chú Phúc đúng là
trung tâm chuyện phiếm, những chuyện trà dư tửu hậu nghe được rất nhiều, càng
nói càng hào hứng: “Nghe đồn, An Thanh vương gia cũng là người trọng tình, ngài
chỉ lấy một vương phi. Tiểu vương gia này thề rằng chừng nào chưa tìm thấy tam
tiểu thư, chàng quyết không lấy vợ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Nghe đâu bây giờ công tử ấy đã được phong Bình Nam tướng quân, chính là bình
dẹp khấu tặc phương nam, báo thù cho tam tiểu thư!”.
A La cười khanh khách,
thầm nghĩ, e là vì một lý do khác, chàng ta mới làm Bình Nam tướng quân, vậy mà
còn viện ra cái cớ mùi mẫn như thế. Nếu mình xuất hiện trước mặt, chưa biết
chừng chàng ta xẻ thịt lột da mình cũng chưa hả hết giận. Nàng hỏi chú Phúc:
“Vậy bây giờ người ta còn tìm tam tiểu thư nữa không?”.
Chú Phúc lắc đầu: “Đã nửa
năm rồi, chắc chắn không cứu được rồi. Lý tướng truyền thống thư hương, tam
tiểu thư rơi vào tay bọn khấu tặc, không bị giết chắc cũng tự tận”. A La động
lòng. Ăn xong nói với chú Phúc: “Ta đi loanh quanh trong thành, chú bảo Trình
Vĩnh đi với ta”.
Thuê một cỗ xe ngựa, A La
cùng Trình Vĩnh ra khỏi nhà, đi thẳng đến cổng thành phía nam. Khi qua cổng
thành, nàng vén rèm nhìn ra, thấy người qua lại bình thường, lính tuần đứng
phân tán, không tra hỏi ai. Nàng bụm môi cười, lòng nở hoa, bảo Trình Vĩnh, “Ta
rất tò mò đối với tam tiểu thư Lý phủ, ngươi chạy đi nhìn xem còn có bức hình
nào của cô nương ấy không, để ta ngắm một chút”.
Trình Vĩnh cười: “Không
còn từ lâu rồi. Nắng mưa đã làm hỏng hết, chẳng có tin tức gì, cũng không thay
cái mới. Chắc tại người đến quấy rầy tướng phủ quá nhiều, làm họ chán nản”.
Trở về nhà, A La đưa cho
chú Phúc một tờ ngân phiếu, nói: “Chú Phúc à, lần này ta đi phía nam một
chuyến, có lẽ sẽ rất lâu, chỗ này biếu chú để chú chi tiêu trong nhà”.
Chú Phúc liếc nhìn:
“Thiếu gia, đây là năm ngàn lượng. Đâu có cần nhiều như vậy”.
A La thở dài: “Chú Phúc
à, chú cũng có tuổi rồi, nói thật với chú, ta đi chuyến này có lẽ sẽ không quay
lại. Nếu hai năm sau không thấy ta quay về, chú cứ bán ngôi nhà đi, ngân lượng
coi như ta biếu chú an dưỡng tuổi già”.
Chú Phúc đỏ mắt: “Thiếu
gia, cậu tốt quá. Vợ chồng lão không con cái, ở đây cũng chẳng làm được gì cho
cậu. Ngôi nhà lão giữ lại, sau này cậu trở về Phong thành thì còn có chỗ dừng
chân. Chỗ ngân lượng này lão chi tiêu tằn tiện là đủ rồi. Chỉ hiềm nỗi, A Nhất,
A Lao, A Vĩnh, A Dật chúng nó không có nhà, cậu đừng bán chúng đi”.
A La lại cười: “Chú Phúc
à, sao ta lại bán chúng. Giữ chúng ở lại đây, nếu ta không quay lại, chú cưới
vợ cho chúng, dạy chúng buôn bán làm ăn. Có lẽ sau này, ta sẽ còn trở lại thăm
chúng”.
Chú Phúc nói dứt khoát:
“Thiếu gia, chúng tôi chờ thiếu gia trở về. Mặc dù cậu không về nhiều, cũng
không ở đây bao giờ, nhưng đây vẫn là nhà của cậu”.
A La cảm thấy chú Phúc và
mấy gia nhân thực ra là người tốt, nếu Phong thành không nguy hiểm, nàng đã ở
lại đây. Nàng cười nhận lời, lúc đi còn biếu chú Phúc một tờ ngân phiếu lớn,
tính tiền mang theo người, vẫn còn hơn hai vạn lạng bạc. Bây giờ phải nhanh
chóng đến thành Lâm Nam tìm vú Trương, sau này có cơ hội sẽ rời Ninh quốc, nấn
ná ở đây cũng đủ rồi.
Ngày hôm sau, A La, thất
phu nhân, Tiểu Ngọc thuê một cỗ xe ngựa rời khỏi Phong thành. Nàng biết Lưu
Giác đang ở miền nam, nhưng không ngờ lúc này chàng đang ở thành Lâm Nam nơi
nàng sắp đến.
Ra khỏi Phong thành, ba
người thở phào nhẹ nhõm, men theo đường cái đi về phía trước. A La vẫn giả
trai, ba người vận quần áo vải bố bình thường, giống một gia đình ba nhân khẩu.
A La nói đùa Tiểu Ngọc: “Từ nay gọi ta là tướng công! Ngươi là tiểu nương tử
của ta”.
Tiểu Ngọc ngoan ngoãn
đáp: “Vâng, tiểu tướng công”. A La nghe vậy cười khanh khách. Giữa Phong thành
và Lâm Nam thành có mười đô thành, do nhiều năm không có chiến loạn, lại thêm
Lưu Giác dẹp hết khấu tặc trên đường, dân chúng chất phác, trên đường không xảy
ra chuyện gì.
Ba người cũng không đến
thẳng thành Lâm Nam, đến mỗi thành phố đều dừng lại nghỉ mười ngày, nửa tháng,
có lúc ở hẳn mấy tháng, thưởng thức phong cảnh, món ngon, vào đình chùa thắp
hương, xem bơi thuyền, chưa kịp đến Lâm Nam thời gian đã mất tới hai năm.
A La đã cao hơn hẳn một
cái đầu, vẫn chuyên cần luyện võ karate, do thường xuyên luyện tập, ngoài đầu
óc minh mẫn, cơ thể cũng rất săn chắc dẻo dai. Nàng còn dạy thất phu nhân và
Tiểu Ngọc tập Yoga, khiến họ thích ăn chay, không thích thịt cá, A La cười:
“May quá, tiết kiệm khối tiền!”.
Bây giờ A La đ